Được tạo bởi Blogger.

Thứ Hai, 4 tháng 1, 2016

Rùa Con





Phần cuối.

 Rùa con mong manh
Rùa con lãng mạn
Rùa con mơ mộng...
Nó ngồi đó, nhìn bầu trời sâu rộng, nhìn lá cây xơ xác, thấy bản thân mình càng ngày càng giống một con Rùa thật.
Ù lỳ
Chậm chạp
Chán nản
Nó nhìn cái màn hình máy tính, không còn những tin cập nhật từ Ốc Sên.
Nó nhớ rất rõ buổi sáng hôm đó, ba khuôn mặt, 6 đôi mắt nhìn nhau...
_ Điên thật!
Nó tự báng bổ mình
Nó gấp máy lại, đóng cửa sổ. Hôm nay nó phải đi làm cơ mà... Hôm nay nó có sếp mới







- Này Rùa ! Em làm việc kiểu gì vậy hả? Không tập trung gì hết, quất cái BB cho chừa nha!
- BB?
- Biên bản đó ku, chưa biết ngôn ngữ "tin" là gì à? Nè, đừng có mà đánh trống lãng, tập trung vô cho tui. Tui đi ăn đây, lát vô cho bài test, test NO OK tui cho ăn cái BB thiệt, cập nhật thông tin cho tui, Ngay và Luôn!
Rồi người con trai có cái giọng lơ lớ miền Trung đó bước đi ung dung...
Nhựt đó.
Ông sếp già trong công ty còn gọi anh ta là con chó Nhựt.
Không phải ghét, không phải kì thị mà là vì quý, vì thân thiết nên thế.
Nhựt cao, gầy, có nụ cười hơi ngố nên bị nhân viên chọc ghẹo suốt.
Mới hôm qua con Thủy còn chạy lại, vờ đấm vai, vờ ngọt
- Anh Nhựt, tìm cho em người làm thay em ca 3 hôm chủ nhật với, em nghỉ phép đi
Anh ta giãy nãy
- Trời, chuyện của tụi bây mà cứ tới ám tao quài là sao?
- Điii màaaa anh....nh..
- Đấm mạnh lên, bên phải nữa...
- Dạ...hí hí vậy là anh tìm dùm em á nghe, hứa nghe, đứa nào thất hứa làm con c... í làm sếp em! he he
- Được rồi, về chỗ, cho tui làm việc coi. Còn mày, Rùa con , chuyện gì?
Nó cười giả lả...
- Chưa chi mà anh nói chuyện với em cộc zạ? Em mang cho anh cái này nè
Nó chìa ra 2 cái kẹo màu đỏ
Anh ta cười toe
- Ý đồ gì đây? Mày bỏ bùa tao hả ku?
- Hí hí.... hối lộ thôi, đừng có cho em ăn BB
- Đi về! Cho tao làm việc cái coi, ám tao quài chắc tao chết quá...
Nó lỉnh đi mất tiêu.









Bao nhiêu lâu rồi nhỉ? Cái ngày mà nó quyết định chặn mọi liên lạc với thằng Ốc Sên ấy? Nó chẳng nhớ nữa, nó chỉ nhớ hôm đó là sinh nhật thằng Ốc
Mà ngay hôm sau cũng là sinh nhật nó
Thằng Ốc đâu biết đâu...
Mấy tháng nay nó cứ làm sao á, làm việc chẳng đâu ra đâu cả, cứ bị sếp mắng suốt.
Anh bạn trong hội thấy vậy hỏi sao không liên lạc lại, tự dưng làm khổ mình làm chi, còn bảo nó đi làm hòa, nhưng mà... sao mà hòa được...
Anh táy máy tay chân, lôi ảnh trong điện thoại nó ra xem, thấy toàn hình thằng Ốc, bỗng la lên
- Nghỉ chơi rồi mà, xóa hết đi!
Anh quăng lại, trả nó cái phone
Vài ngày sau anh lại mở ra, trống trơn, chẳng có cái ảnh nào
- Anh lục lọi danh bạ một lúc
- Nè, số thằng Ốc còn nè, xóa đi!
Lại quăng trả lại nó
Vài ngày sau lại mò tới, chả còn con số nào nữa...
- Rùa ngoan
Phán thế rồi tự dưng gửi cho thằng Ốc một tối hậu thư
- Con Rùa nó nghỉ chơi mày thật rồi con ạ, FB nó cũng chặn mày rồi, mày biết chưa?
Nó lặng lẽ đứng dậy, giấu nước mắt vào trong, quay đi trong một cái cười buồn.
Đâu ai hiểu.






- Cho tao xem cái ca của mày
Nó nhìn lên sếp Nhựt, mở nắp ca đưa cho anh ta
- Á, Me đá. Uống trùm mền hả mày! Tao uống hết cho coi
Nói rồi anh ta làm...một hơi, hết veo, còn toàn đá, nhìn nó cười hả hê
- Má em nói, đứa nào uống chung nước với em, phải lấy em
Anh ta nhìn nó, mặt đỏ gay, bỏ đi mất dép
Lâu lắm rồi nó mới mĩm cười. Khoái chí!
Nó lấy ra 2 cái kẹo màu xanh, mời chị gái mang bầu bên cạnh
Anh ta ở đâu lại xuất hiện tiếp
- Của tao đâu?
Chị gái chia cho anh ta 1 viên, nó cản lại
- Anh Nhựt của em là phải ăn kẹo màu đỏ
Nó lại lôi ra 2 cái kẹo màu đỏ, vùi vào tay anh ta
- Mày thuốc tao hay sao á? Có bùa gì trong đây á?
- Bùa yêu thôi!
2 lần , trong một ngày, nó thấy vui vẻ....
Nếu không nhầm, anh khựng lại một chút, mặt hết đỏ rồi, mỉm cười bước đi.












Làm việc với nhau lâu, chả còn phân biệt trên dưới. Có hôm nó chạy lại sếp
- Anh Nhựt cho em mượn cái ly uống thuốc miếng!
Nó trố mắt nhìn cái ly anh đưa
- Gớm chưa? Uống cà phê cả tháng chưa rửa luôn!
- Bậy mày, tao vừa uống xong, nãy tao pha mày đứng kế bên nha mày.
- Ẹ, ở dơ hèn chi ế
Ka ka
Nó nhìn sau lưng
Ai cũng nhìn nó và anh ta, cười thật lớn
Sếp lớn bảo :
- Anh nói rồi, yêu thằng Nhựt là phải mua nước cho nó uống, mua bánh cho nó ăn, chứ nó mê game hơn mê gái...
- Eo ơi, sao anh nói xấu anh Nhựt của em dự dzạ...?
Nó dùng cái giọng nhõng nhẽo trả lời sếp lớn, vừa nhìn sếp nhỏ, thấy anh ta cười mỉm một mình...
Nó lỉnh mất dép.


                                    ***






Thằng Ốc kể từ ngày đó cũng ...biệt tích.
Con Ty cũng biệt tích. Lâu lâu bắn cái tin
- Có rảnh không? Cà phê, chụp choẹt vài tấm ảnh coi.
Nó cũng chẳng buồn trả lời nữa.

Con người ta là vậy đó, thân đó rồi xa đó.
Cái hội ồn ào ngày nào không còn nữa, không còn tranh cãi, không còn í chóe, không phải vì nó giận thằng Ốc làm mọi người khó xử hay vì thằng Ốc "qua lại" với con Ty.
Có một lần con Ty giải thích với nó là
- Tao với thằng Ốc chỉ là hai đứa bạn thân mà thôi, nếu yêu là yêu lâu rồi, tính thằng Ốc trẻ con lắm, chỉ làm bạn là ổn chứ làm người yêu thì....chán chết!

- Anh Lớn trong hội cũng không nhắc tới nữa vì chuẩn bị lên ...xe bông.
Có con bé trong công ty nhí nhảnh hỏi
- Anh Chương lấy vợ, chị có buồn không?
- Sao lại buồn, vui chứ!
- Ủa??? Em tưởng chị với ảnh đang yêu nhau.
- Cái con bé này, đang yêu nhau mà gã bỏ đi lấy người khác à?
- Ừ, nhỉ. Nhưng mà nhìn anh chị cũng đẹp đôi mà, hí hí...
Nó "ngậm ngùi" ăn cơm, kiểu gì mà từ khi thằng Ốc đi, nó lại bị gán ghép với ông Chương thế nhỉ?
Thằng Ốc cũng từng nghĩ như vậy đó, rồi lâu lâu giận.

Nó cứ nghĩ là những tranh cãi sẽ làm cho nó với thằng Ốc xích lại gần nhau hơn, nhưng thật ra có lẽ đó là vì cái tính trẻ con của thằng Ốc thôi, nó chẳng đặc biệt chút nào với thằng Ốc hết.
Không gặp nhau một thời gian là đã xem như người xa lạ.
Thân nhau với con Ty như vậy, mà giờ con Ty bỏ SG, về quê làm lại từ đầu, thằng Ốc vẫn tỉnh bơ như không, ngày xưa tụi nó quấn quýt nhau, úp ảnh đi chơi suốt ngày thì bây giờ chẳng gặp nhau nữa.







Anh Chương nói
- Có thể vì ngày xưa hai đứa thân nhau nhưng hai đứa suy nghĩ khác nhau, em thì có tình cảm đặc biệt với thằng Ốc, nhưng nó thì xem em như con Ty, chỉ là bạn thân hơn bình thường. Nhưng do cái vụ "ghen" tuông của em nên nó ...biệt tích. Coi như rõ mồn một rồi. Rõ ràng là nó không có tình cảm gì đặc biệt cả.... Hiểu không?!
Nói cho em biết một tin nè, em không có FB thằng Ốc đúng không? Nhưng anh thì có. Nè, coi đi!
 Nó cầm cái điện thoại, kéo từ từ xuống dưới, hàng ngàn tấm ảnh được thằng Ốc úp lên liên tục, hằng ngày, khi thì Đà Lạt, khi thì Tây Ninh, khi thì Hà Nội, và gần đây nhất là Thái Lan.
Nào ăn, nào Chùa Phật Vàng, nào Erawan, Pattaya....
Thằng Ốc đang hạnh phúc với cuộc sống mới, với người bạn thân mới, với một nhóm bạn mới và với một cô gái mới...
Hàng nghìn tấm ảnh , tấm nào cũng có cả 2.
Thay phiên nhau úp lên, thay phiên chụp nhau...
Thật ra...Không phải vì thằng Ốc phản bội hay gì, chỉ là từ đầu, thằng Ốc đã vậy, bạn bè hay người yêu chỉ là một ranh giới không rõ ràng.


Bóng cây này có giống của Linh Lan không nhỉ :)


Nó lặng lẽ trả cái điện thoại.
- Này Rùa, em thích chiếc nhẫn anh đang đeo đúng không?
Nó gật.
- Thật ra thì nó có một cặp, vợ anh đang giữ chiếc còn lại, bây giờ tụi anh đeo nhẫn cưới, cất cặp nhẫn đôi này, khi nào em có người yêu, anh sẽ tặng em luôn một cặp.
- Anh nói thiệt hông đó Chương?
- Thiệt, em đã từng nói là rất thích mà.
- Anh thấy em buồn nên chọc em cho vui chứ gì....
- Không! Anh cho thiệt mà.
- Anh Chương, anh cho em mượn tay áo chút.
Anh lớn trợn tròn mắt, ngạc nhiên.
- Chi? Nè!
- Nó lấy tay áo, lau nước mắt đang chực trào xuống.
Rùa và Ốc...Không có khi nào lại gần nhau được hết anh ạ. Nó vốn là hai loài tách biệt anh ạ, chẳng thể hòa hợp, chẳng thể sánh đôi.

Lão Chương im lặng. Gật đầu.
Chắc là đang ngậm ngùi vì cái áo mới bỗng dưng đầy...nước mắt con gái...Không, con Rùa.


                                      ***


Góc phố với những cánh hoa



- Này Rùa, tỉnh tỉnh!!
Nó giật bắn mình.
- Trời ơi, mày ngủ gật hả, tao ngồi bên kia, nghe online cuộc gọi mày nói chuyện với khách hàng mà tao ngủ theo luôn á!
Tỉnh dùm tao cái, đi ra rửa mặt, cần thì mua...đá me vô uống, cho tao uống ké với!
- Anh Nhựt, em đang buồn.....
- Buồn gì? Như anh mày nè, ế ngàn năm, vẫn tươi cười, đẹp trai!
- Ế chứ hông có đẹp à.
- Đẹp mày, mỗi lần lên FB của tao , má tao nói "Ồ, trai đẹp, sắp bị trục xuất!" ha ha
- Mẹ anh bao nhiêu tuổi mà còn lượn face ghê vậy?
- Hơn bốn mươi chứ mấy, tao con trai một mà mày, mẹ tao còn xì tin hơn tao luôn á... Bá  đạo lắm nha!
 Nó nhìn Nhựt đang vô tư...nói xấu mẹ mình, hì hì... Ở đâu ra người con trai, ở cái tuổi này mà chưa có mảnh tình vắt vai, vẫn trẻ con và vô tư như vậy nhỉ.
Nó mỉm cười.

Ốc Sên từng nói với nó
- Tớ là người rất mau quên, một thời gian không gặp là mọi thứ rất dễ phai nhòa.
Nó cũng vậy.


Bức ảnh Miss thích nhất hiện tại




Thời gian giằn xéo, chồng chéo giữa cũ và mới, giữa quá khứ và hiện tại.
Rồi một ngày. Ta lướt qua nhau, như những người xa lạ nhất. Phải không?
Dù là ở đâu. Hãy luôn tươi cười và hạnh phúc nhé. Tình yêu.



Ốc Sên đi theo con đường của riêng mình, Rùa con cũng từ từ ngui ngoai rồi bước tiếp , cuộc sống chưa khi nào dừng lại cả, có thể sẽ nhớ, có thể sẽ đôi khi chạnh lòng... Nhưng khóc lóc hay gào thét thì có ý nghĩa gì đây.
Nó cũng đâu còn trẻ con tới mức vì một ai đó mà sốc nổi nữa.
Ngày xưa giận thằng Ốc mà xô cả Kim Tự Tháp sách của người ta rồi bỏ chạy...
Tự tiện xách balo lên, rồi biến mất nhiều ngày, nhưng rồi...cũng có thay đổi gì đâu...
Chỉ có cách là đứng lên và đối diện.

Rùa con vẫn là Rùa con, vẫn ù lỳ chậm chạp
Vẫn mơ mộng, vẫn mong manh.
Yêu một người bình thường, sống cuộc sống bình thường.
Phải không Rùa?


Link truyện Ốc Sên.

http://missthatthuong.blogspot.com/2014/03/oc-sen.htm


Miss.



Photo by Miss.



Ps. Ít ra thì Miss đã không để nó thành bi kịch. Ít ra thì Rùa con vẫn sống lại con người mình, vui vẻ, dễ thương...
Sorry vì câu chuyện này Miss phải suy nghĩ khá lâu về cái kết nên cứ dùng dằn. Tập trước có hỏi ý kiến mọi người vì bế tắc, Chương có nói là cho Rùa con gặp được người mà yêu Rùa con thật lòng, một người trưởng thành.
Chương này, Miss chưa gặp được cái người ấy nên cứ để Rùa ngây thơ cái thuở ban đầu nhé!


Trang này khoe ảnh hơi nhiều chút vì thấy góc phố đẹp quá, đi tìm cả buổi chiều... Ngoài sự mong đợi.


Photo by Miss

5 nhận xét:

  1. Những tàn cây, góc phố nhắc nhở về cuộc sống bình yên nàng à. Đời người, điều mong muốn nhất cũng thế thôi nàng nhỉ? Mong cho nàng năm mới sẽ có những điều mới thật vui nhé.
    Bóng cây nàng nói tới thật giống với bóng cây mình chụp đó nàng. Hy vọng rằng năm mới tụi mình gặp điều may mắn nha nàng.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Nàng thì só sở trường cho ra đời những bộ sưu tập về hóa, về vẻ đẹp 1 mình của Hoa.
      Ta thì thích nhìn nguyên cả một góc phố, nguyên 1 tán cây, có lẽ là do ta tham lam chăng?
      Nàng cứ yên tâm là sẽ nhìn thấy tác phẩm truyện củng tác phẩm của ta dài dài nhé!
      May mắn là cần có nhưng tình duyên thì Nàng phải chủ động cho bản thân 1 cơ hội đi đó, ế hoài, gặp ta hoài lâu lâu cũng...mệt lằm à! hihi

      Xóa
  2. Yêu 1 người như Ốc thì Rùa phải khổ tâm nhiều, vì Ốc trẻ con, lại ko rạch ròi trong tình cảm, và rất dễ quên nữa. Trong truyện này, ta thấy Ốc ko phải là 1 nửa của Rùa, như tác giả cũng khẳng định đó: “Chúng vốn là hai loài tách biệt, chẳng thể hòa hợp, chẳng thể sánh đôi.”

    Những người có chút duyên với nhau, sẽ hội ngộ nhau ở 1 thời điểm nào đó, khi hết duyên rồi lại đi lướt qua nhau, và vì thế người ta lại phải chờ đợi mình đủ duyên với người nào đó. Phải ko nàng?

    Dành thời gian rỗi rãi để đi chụp ảnh cũng là 1 thú vui tao nhã nhỉ? Hình ảnh 1 cô gái vác máy ảnh lang thang cũng hay hay đấy chứ. Hạnh phúc đôi khi chỉ là những điều nhỏ nhoi ta thực hiện dc và chắt chiu nó trong cuộc đời mình, nàng nhỉ?

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Du.
      Cảm ơn Nàng vì đồng cảm với truyện này của ta, hẳn là ai cũng mong muốn đọc một câu chuyện có kết thúc đẹp, có hậu, nhưng bản thân ta lại cảm thấy 2 con người này có vấn đề nên cũng không biết phải làm thế nào cho 2 kẻ xích gần lại. Nên thôi đành vậy.
      Hãy để mối lương duyên ngắn thế thôi.

      Xóa
  3. Nàng đã kết thúc thế rồi ta còn biết nói thế nào??? Uhm cũng phải, ta thấy thằng Ốc này cũng tệ, để Rùa tìm đúng nửa của mình đi nàng.

    Trả lờiXóa