Con trai của Mẹ.
Khi con đọc lá thư này thì có lẽ con đã là một người đàn ông trưởng thành và đã biết rằng mình phải làm gì cho bước tiếp theo trong cuộc đời mình.
Đây là lá thư cuối cùng mẹ gửi cho con và đây cũng là đặc ân cuối cùng Thượng Đế dành cho mẹ, vì con đã lớn, vì con đã là người đàn ông biết chịu trách nhiệm cho những gì mà mình đang làm. Và mẹ tin vào điều đó con trai ạ.
Con là món quà lớn nhất mà Thượng Đế dành tặng mẹ, và chưa từng có phút giây nào mẹ hối hận việc hy sinh bản thân mình để giành lại sinh mệnh cho con, con trai của mẹ.
Mẹ biết rằng để con lại một mình, không cha bên cạnh, không mẹ dưỡng nuôi sẽ rất khó khăn cho con nhưng mẹ tin, con là đứa con trai ngoan nhất, hoàn hảo nhất.
Mẹ nhớ rất rõ ngày con chào đời
Bác sĩ bảo rằng sức khỏe mẹ rất yếu, chỉ có thể giữ lại một trong hai, ông bà ngoại muốn giữ lại con gái nhưng mẹ thì nhất quyết muốn giữ con ở lại, có lẽ sẽ rất thiệt thòi cho con khi vắng mẹ nhưng Trời sinh ra con thì chắc hẳn sẽ cho con một cuộc sống thật đẹp, bao nhiêu lần đi khám sức khỏe, chẳng phải bác sĩ đã bảo con rất khỏe mạnh, phát triển rất nhanh và con rất khác những đứa trẻ bình thường đó sao? Con đã đến với mẹ với tất cả hy vọng về một bầu trời xanh, về một thế giới chào đón con nồng nhiệt, có lẽ nào mẹ lại dập tắt nó... mẹ muốn con sống tiếp, sống cho con và cả cho mẹ nữa, mẹ muốn con hạnh phúc hơn tất cả những gì mà mẹ đã từng có.
Mẹ biết rằng mình không đủ tốt để dành lấy cho con những gì mà những đứa trẻ khác đang có. Mẹ biết khi con đến với thế gian này con không được chào đón như bao đứa trẻ khác nhưng con biết không, con rất đặc biệt và hãy tin vào điều đó.
Ngày mẹ sinh con ra, ngày con và mẹ nhìn thấy nhau lần đầu trong cái thế giới này thì cũng là ngày ba con làm đám cưới với một người phụ nữ khác.
Ba và mẹ đã từng là của nhau, đã từng có những kỉ niệm như bao người, sau bốn năm yêu nhau trên giảng đường đại học, ba mẹ nhanh chóng kết hôn khi vừa ra trường và có rất nhiều những ước mơ, rất nhiều những dự định... Rồi cuộc sống mưu sinh, rồi các mối quan hệ xã hội, rồi hoàn cảnh...ba ngày càng xa mẹ và cái ngày mẹ vui mừng thông báo cho ba con biết rằng con đã đến nhưng...ba con đổi cho mẹ một tờ giấy kết hôn bằng một tờ giấy ly hôn mà ngay cả chính mẹ cũng không nhận ra rằng, mình đã bị chối bỏ là từ khi nào.
Mẹ ngỡ ngàng đau, ngỡ ngàng khổ nhưng mà...mọi thứ đã không thể thay đổi nữa.
Ngay cả việc mẹ đang mang thai con, mang trong mình giọt máu của ba con cũng đã bị chối bỏ.
Mẹ lặng lẽ chăm sóc mình, chăm sóc con nhưng mẹ vốn từ nhỏ sức khỏe đã không tốt, trong khi các bác sĩ khuyên mẹ nên giữ lại tính mạng nhưng nhìn con mỗi ngày một lớn, mỗi ngày một khỏe mạnh, mẹ nhất định để con nhìn thấy ngoài kia, mặt trời là gì, ánh sáng là gì, nắng là gì, dòng sông là gì....con nhất định phải nhìn thấy, phải tận hưởng... Con trai ạ, và mẹ tin rằng đó đã là lựa chọn đúng nhất trong đời mẹ, để con ra đời, để con nhìn thấy thế giới này là mẹ mãn nguyện, là mẹ ra đi mà chẳng hề thấy tiếc nuối điều gì cả.
Con là đứa trẻ rất ngoan ngoãn.
Lần đầu tắm cho con trong bệnh viện, mẹ vụng về, tay chân rụt rè, sức khỏe kiệt quệ, tắm xong cho con thì thân thể con cũng đầy dấu bầm...Nhưng con không khóc, con chỉ ti hí đôi mắt bé xíu để nhìn mẹ, như thể con biết rằng đó là lần cuối cùng.
Và mẹ đã ra đi trong nụ cười. Mẹ mãn nguyện vì sinh con ra bằng tất cả những gì mình có thể.
Sau đó thì ba con cũng chào đón đứa con gái...đầu tiên, giống hệt ông ấy, ông ấy vui, ông ấy cười, ông ấy khoe khắp nơi việc mình có đứa con gái đầu lòng mà quên rằng con vẫn đang tồn tại...
Mẹ không hận ông ấy nhưng mẹ lại nghĩ đến con, mẹ ước gì giá như ngày con đến con cũng được chào đón như thế, cũng được dang rộng vòng tay như thế...
Con trai ạ, con đừng giận ông ấy, vì con càng giống ông ấy hơn, con thừa hưởng nét đẹp của ông ấy, hai má lún đồng tiền, khuôn mặt sáng ngời và nụ cười rất hiền lành.
Mẹ đã từng nghĩ rằng mình rất ghét ông ấy vì cái cách ông từ bỏ mẹ , ruồng rẫy mẹ... Nhưng khi nhìn thấy con chào đời, nghe tiếng khóc đầu tiên của con thì mẹ lãng quên mọi thứ. Mẹ tha thứ cho ông tất cả vì dẫu có không còn chồng không còn vợ nhưng ông đã để lại cho mẹ một đứa con, một đứa con trai giống ông như tạc và rất ngoan ngoãn. Mẹ tha thứ cho ông để nhìn con bằng đôi mắt chứa đầy tình yêu đầy tình thương mẹ dành cho con, và dùng hết tính mạng mình để cầu cho con bình an, hạnh phúc đến suốt cả cuộc đời.
Con trai ạ, suốt cả quãng đời tuổi thơ, con đã không có cha dẫn dắt, không có mẹ ôm ấp, ngay cả giọt sữa đầu đời con cũng chưa được nhận từ mẹ, nhưng bên tình yêu thương của ông bà, con lớn lên từng ngày, trong vui vẻ, trong yên ấm. Mẹ nhìn thấy tất cả, mẹ chứng kiến tất cả và mẹ hạnh phúc vì con cũng hạnh phúc.
Mẹ biết con cũng có những phút lặng lẽ của riêng mình, mẹ hiểu.
Mẹ nhớ có một buổi chiều, con ngồi bên xích đu ở công viên gần trường để đợi bà đến đón, con cầm cây kem trên tay, rồi nhìn những đứa trẻ khác được nắm tay ba mẹ , được dỗ dành khi té ngã... con không khóc nhưng con ngồi đó, nhỏ bé và lọt thỏm giữa cái thế giới quá rộng lớn...Mẹ đã đau lòng biết bao nhiêu và mẹ đã khóc !...Con trai ạ. Thiệt thòi, mất mát chỉ là để con trân trọng hơn những gì mà con đang có, là cuộc sống, là ông bà, là bạn bè, là ước mơ... mẹ nhìn con lớn lên, mạnh mẽ, và vui vẻ. Con không ngại chia sẻ việc mình mồ côi, con mở rộng lòng mình để mỗi ngày mẹ thấy con cười, thấy con đang sống đầy hạnh phúc giữa cuộc đời.
Rồi con lớn dần, rồi con có mối tình đầu đầy trong sáng...
Rồi đến lúc mẹ đã hết cái quyền được bên cạnh con, chia sẽ những cột mốc trong đời con.
Đặc ân cuối cùng của mẹ là gửi lại cho con lá thư cuối cùng.
Mẹ hy vọng con luôn như bây giờ, sống cuộc sống đầy ý nghĩa, mạnh mẽ vượt qua mọi thứ và hãy bao dung với tất cả mọi người, ngay cả cha con.
Ông ấy là người cho con sự sống, ông ấy không tin mẹ thì không có nghĩa là ông ấy không tin con, ông ấy phụ mẹ không có nghĩa là ông ấy chưa từng yêu mẹ như chính ông.
Chỉ là lương duyên của mẹ ngắn ngủi, chỉ là mẹ không có phúc phần để nhận lấy hạnh phúc.
Nhưng mẹ mãn nguyện, vì sinh con cho ông ấy, vì con ngày càng giống ông và vì mẹ đã từng yêu và được yêu, một thứ tình yêu rất trong sáng, rất thật trong suốt quãng đời tuổi trẻ của mẹ.
Mẹ đã yêu, đã sinh con ra...Là điều khiến mẹ hạnh phúc mãi mãi.
Hãy chọn cho mình con đường mà con thấy mình cần phải đi, hãy trân trọng những người xung quanh mình, hãy cho đi nhiều hơn nhận và con trai ạ, hãy yêu hết mình người phụ nữ mà con sắp lấy làm vợ.
Mẹ yêu con.
*
Ông lão gấp lại trên tay lá thư đã úa vàng, nhét vào cái túi trên ngực.
Ông nằm trên ghế dựa ngoài sân, nhìn bầu trời đầy trong xanh và nghĩ về những điều đã xa xôi.
Ông nghĩ về người con gái mình yêu ở tuổi 20. Người con gái ông phản bội duy nhất trong đời.
Ông nghĩ về nỗi đau của chính mình, về thất bại lớn nhất của đời người.
Ông nhớ cái lần đầu gặp cô gái ấy là ở trước cổng trường đại học, cô gái ấy rất nổi bật, váy đỏ, áo xanh và một bộ móng tay màu cam đỏ chói lòa, tóc nâu và balo vàng...
Chàng trai ngày ấy bỗng bật cười vì cái điệu bộ ấy và cái diện mạo ấy.
Ừ thì đó là lần duy nhất cô ăn mặc như thế, cô bảo :
- Em chỉ muốn tìm thấy ai đó chấp nhận chính con người em dù em có thế nào đi nữa và đã thành công đấy, em đã tìm thấy anh giữa biển người mênh mông...
Anh đã từng rất hạnh phúc, thế nhưng anh lại là người lãng quên cái hạnh phúc ấy.
Cô vẫn thường bảo :
- Em ghét nhất là hoa bồ công anh, vì đã chẳng đẹp lại con bay lả tả khi gió tới, em hy vọng trái tim anh đừng như bồ công anh, chỉ một cơn gió nhẹ cũng bay đi mất hút.
Và anh đã làm tan nát cái hy vọng đó...Trái tim anh vốn dĩ là hoa bồ công anh, nhẹ bẫng và quên mất là thứ gì quan trọng nhất, thứ gì cần ở lại.
Ngày đó anh chỉ biết rằng mình chẳng cần cô nữa, cảm thấy là mình muốn rời xa và ra đi chẳng cần biết cô sẽ đau khổ thế nào hay cô sẽ sống thế nào với phần đời còn lại
Anh cũng chẳng quan tâm cô có hận anh không, hay bất cứ gì, anh chỉ muốn ra đi và chẳng thèm quay lại nhìn cái con người ấy lần nữa...
Anh vẫn nhớ rất rõ cái buổi chiều anh mang hành lý ra khỏi cửa, cô lặng im đứng trên ban công, nhìn anh. Không khóc, không níu kéo, cô chỉ đứng đó, ánh hoàng hôn rọi vào mái tóc cô, khuôn mặt cô, cô vẫn đẹp lạ lùng và anh vẫn chẳng hề suy nghĩ lại.
Anh bước đi đầy dứt khoát. Ngay cả khi cô bảo cô đang có thai.
Đó chỉ là lý do để giữ anh lại, để níu lấy anh lần cuối. Nhưng khi anh đưa cho cô tờ giấy ly hôn và buộc cô ký vào đó, cô ký thật nhanh và bước ra bước công, đứng đó cho đến khi anh xếp xong hành lý và ra đi, chẳng hề quay lại.
Lần cuối cùng anh còn nghe tin cô là cô đã ra đi...
Đến nhận mặt con anh cũng không dám, đến đưa tiễn cô, anh cũng không có can đảm.
Cái đêm mẹ cô gọi cho anh, nghe giọng bà thảng thốt :
- Con Vy....chết rồi! Mẹ báo cho con thế, nhưng con đừng tới đưa tiễn, nó bảo con hãy sống hạnh phúc, đừng day dứt gì cả...
Tiếng dập máy từ đầu dây bên kia, tiếng tút tút vô hồn từ điện thoại kéo dài như hàng thế kỷ, anh ngồi đó, trong đêm, lặng lẽ, tự mình lạc về một thế giới khác.
Anh nhớ nụ cười cô khi nào cũng rạng rỡ
Anh nhớ những lần cô hôn lén vào má mình khi anh đang tập trung làm việc.
Nhớ những ly cà phê giữa đêm anh ngồi mày mò bên các dự án
Nhớ những bữa cơm ấm áp, đầy tiếng cười...
Nhớ giữa thành phố đông người, anh và cô ôm lấy nhau thật chặt sau một chuyến công tác dài đằng đẵng, bốn năm yêu nhau, sáu năm chung sống, gầy dựng... Từ bao giờ mà anh lại hết yêu cô?
Một người con gái như thế, luôn vui vẻ, lạc quan, luôn mỉm cười
Một người con gái xinh đẹp, đảm đang
Một người con gái cho anh mọi thứ, yêu anh cho đến chết...từ bao giờ mà anh lại tàn nhẫn đến thế?
Anh thức tỉnh như một giấc ngủ dài nghìn năm, tại sao anh lại thay đổi? Tại sao anh lại rời xa cô? Tại sao anh lại quên hết những kỷ niệm của hai người???
Anh ngồi cho đến sáng và nhiều đêm như thế trong đời mình...
Không ngừng tự dằn vặt mình và cứ hỏi tại sao, tại sao...
Ngay cả đến khi không còn trên đời nữa, cô vẫn lo cho hạnh phúc của anh hay sao?
...
Ông lão lau một giọt nước mắt vừa chảy trên gương mặt đã đầy vết nhăn.
- Ba à, lại nhớ mẹ nữa sao?
Ông lặng lẽ nhìn con trai
- Vào ăn tối đi ba
Ông lão đứng dậy, nhìn sau lưng mình, bên trong nhà là con dâu và cháu nội.
Con trai choàng vai ông và cả hai vào nhà, ngồi ăn bữa cơm hạnh phúc ở những năm tháng cuối đời.
*
Photos by Miss |
Vy à, anh nợ em cả cuộc đời này.
Cả con trai của chúng ta nữa...
Ông đã chẳng bao giờ tin rằng ông lại có thể có những ngày tháng ấm êm bên con, bên cháu thế này .
Ông cũng chẳng thể quên cái ngày con trai đến đón anh ở bệnh viện, ân cần chăm sóc đưa ông về nhà và phụng dưỡng ông cho đến nay.
Vì căn bệnh không rõ tên và dễ lây lan cho người bên cạnh nên vợ xa, con lánh, rồi chẳng nói gì, họ cùng nhau rời bỏ anh, sanh Mỹ định cư, để lại ông nằm lại trên chiếc giường trắng toát. Tất cả tài sản, nhà cửa đều bán và mang đi hết cả.
Ông nằm đó, trên chiếc giường lạnh lẽo và nhìn ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ. Đẹp như cái ngày ông lạnh lùng để cô đứng đó, nhìn ông ra đi không một lần nhìn lại.
Rồi con trai cô gõ cửa, đón ông về nhà và chăm sóc cho đến khi hết hẳn bệnh, ông ở lại hẳn nhà của vợ chồng con trai, ngày ngày đưa đón cháu đi học, ngày ngày nhìn thấy sự hạnh phúc của con trai, con dâu...ông hiểu rằng cô đã sinh ra một đứa trẻ rất ngoan, nhân hậu và tài giỏi.
Ông tự hào vì nó giống hệt ông vẻ bề ngoài, nhưng ông chắn chắc rằng trái tim nó được kết bằng yêu thương, không phải là từ hoa bồ công anh.
Ông vẫn luôn tự hỏi mình là ai, để lại nỗi đau quá lớn cho cô mà hôm nay lại nhận được tình yêu thương quá lớn của con trai cô.
Nhìn con lớn khôn ngay khi không có cha, không có mẹ bên cạnh, nhìn con trai , con dâu , cháu nội hiếu thảo với ông ngay cả khi ông chưa từng cho chúng bất cứ gì trong cuộc đời.
Ông lặng lẽ lau nước mắt, nắm chặt tay con trai như sự biết ơn sâu sắc đến người phụ nữ đã yêu ông đến hết cuộc đời.
Một người phụ nữ xứng đáng được lên Thiên Đường.
Miss.
Miss! Đêm mồng 1 tết, ta mới rảnh rỗi ngồi đọc entry nàng. Ta đọc mà cứ nghe nghèn nghẹn và câu chuyện nàng viết đã cuốn ta đi vào cái thế giới của những nhân vật…
Trả lờiXóaNàng viết thật hay, gột tả sâu sắc tâm lý tình cảm của 2 nhân vật chính. Mặc dù câu chuyện về 1 người đàn ông bội bạc và người đàn bà bị bỏ rơi vẫn đầy rẩy trong cuộc sống, nhưng sáng tác của nàng có gì đó thật mới mẻ, ta đọc tới dòng cuối cùng vẫn thấy hụt hẫng và ko muốn dừng lại ở dòng cuối cùng… Một sáng tác thật hay dc chăm chút từng câu từ, cứ như là của 1 tác giả già dặn và nhiều trải nghiệm trong cuộc đời vậy.
Lúc đọc tới đoạn Vy bị bỏ rơi, bị phản bội, rồi sinh con 1 mình, ta nghe thật xót xa cho thân phận đàn bà, và ta nghĩ đến cái kết dành cho người đàn ông bội bạc. Đến khi đọc phần kết thì ta cũng đồng tình với nàng khi cuối cùng người đàn ông đó cũng dc đón về trong vòng tay của chính đứa con trai mà ông đã từ bỏ khi nó còn là giọt máu. Dẫu sao ông cũng đã phải gặt cái quả đắng mà mình đã gieo là bị phản bội, bị tước mất tất cả, và bị bỏ rơi trong lúc ốm đau.
Một người ra đi vế bên kia thế giới với tâm hồn thanh thản, bình yên; Một người ở lại để sống với những dằn vặt cho đến hết cuộc đời: đó là cái kết thật đáng để suy ngẫm.
À quên nữa, mục đích của ta sang đây là để chúc tết nàng, đọc truyện xong quên luôn. Ta phải trở lại để chúc nè: Năm mới nhiều điều mới thật vui nha Miss. Chúc nàng vạn an, hạnh phúc với cuộc sống của mình nha.
Trả lờiXóaDu.
XóaCảm ơn Nàng vì lời chúc nhé, hy vọng Nàng và mỗi một người chúng ta đều vui, đều hạnh phúc...
Entry này ta đã muốn viết rất nhiều lần nhưng cảm xúc nuôi mãi vẫn không biết viết thế nào cho trọn vẹn, đến tận bây giờ mới hoàn thành và được Nàng đón nhận thế này , thật sự rất vui Nàng ạ.
Năm mới, ta hy vọng sẽ có 1 entry vui nhưng cuôi cùng ta lại viết 1 entry buồn, ta viết nó bằng tất cả cảm xúc mà ta có, khi viết ta đã không ít lần rơi nước mắt... ta yêu từng nhân vật, từng mãnh đời và ta yêu cái tình yêu của cô gái, hy vọng, thất vọng...mọi thứ ở cô làm người ta đau, làm người ta nghẹn...
Ta rất mừng vì Nàng cũng có cùng cảm giác, đồng cảm được với ta và nhân vật của ta.
Chúc Nàng an yên.
QT chúc bạn Miss năm mới nhiều niềm vui mới, nhiều sáng tác mới. Chúc bạn Miss vui vẻ, hạnh phúc, gia đình an vui.
Trả lờiXóaTrời ơi, hôm đi họp lớp 9 thằng bạn nó mua cho tờ vé số, tui vứt đâu mất, chắc tui phải đi tìm thôi vì QT qua thăm nhà tui thì chắc năm nay tui trúng số thiệt òy. :D
XóaHi hi tui cũng chúc cô thiệt vui, thiệt hạnh phúc.
Nhận xét này đã bị tác giả xóa.
XóaBé, thỉnh thoảng vẫn dùng văn nói đấy nhé!
Trả lờiXóaCó mấy entry cũng có xài mà :v
XóaKhó thở quá Miss..
Trả lờiXóaBuồn quá hả Nắng?
XóaNàng à, câu chuyện thật cảm động, đầy tính nhân văn.
Trả lờiXóaNàng ăn tết thế nào? Có gì vui không nè? Năm mới nhiều sức khỏe và sáng tác ngày một hay hơn nha nàng.