Được tạo bởi Blogger.

Thứ Năm, 21 tháng 7, 2016

Người Cho Mượn Sách







Tôi đã từng ước ao có ai đó rộng lượng cho tôi mượn tất cả những cuốn sách mà họ có. Nhưng nhìn vào bản thân mình tôi cũng tự thấy chắc người đó hiếm lắm.
Tôi không phải dạng không thích chia sẽ nhưng bị cái tôi quý sách, tôi không thích cho mượn sách xong nhận về với nhiều trang bị gấp nếp, bị tô vẽ, bị ...mất luôn nữa.... Chứ hồi đó tôi có nhỏ bạn thân cũng mê truyện rồi hai đứa phân công nhau, đứa mua cuốn này, đứa mua cuốn kia để trao đổi.
Lên SG tôi mù tịt đường xá , cũng không có không gian đọc sách nên chưa bao giờ biết nhà sách là gì.
Và Dương xuất hiện như vậy.
Dương là người cho mượn sách.
Tôi và Dương chỉ là hai người xa lạ, Dương đưa lên một danh sách những cuốn mà cậu có và tình trạng đã cho mượn hay còn đang giữ chờ. 
Trong tất cả những cuốn mà Dương có, không có cuốn nào tôi thích cả. Thật lòng.
Dương chắc theo chủ nghĩa thực tế nên sách cậu đọc đối với tôi thì nó hơi ...buồn ngủ. Tôi thích cái gì trừu tượng hơn, bí ẩn hơn và mang tính khám phá nhiều hơn là những triết lý trong cuộc sống.
Nhưng mà tôi cũng thử mượn. 
Tôi chạy một đoạn đường khá xa để đến công ty Dương , lần đầu tôi tính mời Dương một ly trà Đào nhưng tôi nghĩ có lẽ công ty Dương giống công ty tôi, không mang đồ ăn vào phòng làm việc nên đành thôi, trong lúc đợi Dương mang sách ra, tôi ngồi nhâm nhi một mình ở cái quán bên cạnh.
Lần thứ hai tôi đến trả sách thì không có Dương ở đó nên tôi đành gửi lại bác bảo vệ, kèm một cây bút chì điêu khắc do cháu trai tôi tự tay làm. 
Dương không giống như trong tưởng tượng của tôi.
Và cách chúng tôi gặp nhau cũng không giống như tôi đã hình dung.
Tôi bỏ công đi mượn một cuốn sách, là để viết lên một câu chuyện. Nên sau đó tôi không muốn mượn nữa.
Vì tôi không có thời gian đọc, cũng không có thời gian đi trả. 
Cuốn sách thứ hai tôi mượn Dương là một cuốn mà tôi đã đọc từ lâu lắm, đến nội dung cũng không còn nhớ được là bao. Nhưng rồi tôi quên khuấy việc đi trả.
Tôi chạy đi chạy về giữa hai công ty và kiệt sức, sau đó về quê dưỡng bệnh một thời gian .
Một chiều đầy nắng tôi mang sách ra khu chung cư mới ở gần nhà chụp vài tấm, hy vọng có ảnh đẹp tặng Dương, trả công cho mượn , nhưng suy đi nghĩ lại Dương cũng là một người có đam mê chụp ảnh nên ảnh cậu chụp cũng rất đẹp và chuyên nghiệp.
Thế là tôi xếp hàng ở một tiện bánh để mua cho Dương một cái bánh trà xanh bé tí. Xong tôi đứng ngơ ngẩn ở trước cửa trung tâm không biết là mình nên đi đâu và làm gì.
Cuối cùng tôi gọi cho Dương . Không được.
Tôi xem lại cái địa chỉ Dương cho hôm trước, chạy thẳng đến đó mà hy vọng là Dương chưa đi làm về. Vì dẫu sao chúng tôi vẫn chỉ là hai người xa lạ, tôi thường không biết cư xử thế nào cho phải phép với những mối quan hệ như thế. Tại mấy đứa bạn thân tôi nó bảo tôi là đứa khùng nhất trên đời! Tôi không muốn đóng kịch mình ngoan hiền, dễ thương, cũng không có lý do gì để vui vẻ hoà nhã như mấy đứa bạn thân nên tôi nghĩ không gặp nhau là tốt nhất.
Tôi bấm chuông nhầm nhà.
Chị hàng xóm vui vẻ hỏi " Em hỏi Dương nào?"
Tơi ngớ ra, chẳng biết nói sao nên tôi đọc đại đầy đủ tên họ khổ chủ ^^
Chị hàng xóm lắc đầu chỉ nhà bên cạnh
- Bên này có anh con trai, bằng tuổi em, chắc nhà đó em ạ.
Tôi cảm ơn rồi ngó qua bên cạnh
Thấy có một ông bác lớn tuổi đang xếp đồ ngoài sân.
Bác nhìn tôi cười toe, vui vẻ hỏi tôi đủ thứ.
Nhà cháu ở đâu, gần đây không? Nhà bác có dễ tìm không? Cháu làm cùng cơ quan với Dương luôn hay sao? Cháu trả sách cho Dương hả??.....Hàng trăm câu hỏi với nụ cười chưa hề khép lại.
Tôi đã từng tiếp xúc với nhiều ...phụ huynh trong nhiều trường hợp , nhưng chưa khi nào thấy thoải mái đến vậy. Có lẽ vì người ta thường tử tế với người lạ hơn là những gì đã quen thuộc. (Là tôi đang nói bản thân)
Còn bác trai thì ....nhìn phong độ hơn con trai bác ấy ^^
Chiều tàn, tôi chạy về hướng ngược nắng, trốn mình trong một góc quán quen với Trà nóng và tiếng đàn guitar êm dịu.
Tự hứa là sẽ không mượn sách nữa.
Vì nhiều lý do.
Người cho mượn sách ấy ở một thế giới khác tôi.
Tôi không thể cứ mượn sách mà không gặp mặt, mà gặp mặt thì tôi không biết cư xử thế nào, cứ lẩn quẩn.
Tôi mượn sách của Dương không phải hoàn toàn vì tôi thích sách của Dương mà là tôi muốn biết cái con người cho mượn sách kia là như thế nào. Tôi đã từng ước ao có một người như thế trên đời.
Là tôi tạo ra cái cớ
Là tôi muốn hoàn thành một câu chuyện
Và tôi muốn cuộc đời mình không quá vô vị nên tôi tự tạo ra những cột mốc.
Cảm ơn Dương. Người cho mượn sách.
Không giống như tôi từng tưởng tượng. Tôi đã mơ về một người trầm tính hơn, chững chạc hơn và ...thân thiện hơn nhiều :)



Sách mượn của Dương :)



Miss.

2 nhận xét:

  1. Hihi... dù gì nàng cũng có sự trải nghiệm tương đối dễ chịu. còn giữa mơ và thực thì cứ là xa tít mù khơi nàng nhỉ? :D

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Anh chàng đó vì mối tình đầu khép lại đầy tổn thương nên ngại bắt đầu cái mới. Sau hôm ba anh ấy gặp ta thì hình như muốn 2 đứa có gì nên anh ta viết tâm thư như thế trên facebook. Về việc vẫn chưa thể mở lòng mình tin ai đó.:) hi
      Cũng thú vị nàng nhỉ :)

      Xóa