Được tạo bởi Blogger.

Thứ Ba, 2 tháng 8, 2016

ĐOÁ HOA BÊN ĐỜI




Nếu có kiếp sau, hi vọng mỗi lần gặp gỡ, đều có thể hóa thành vĩnh hằng. *

*





Đêm lạnh. Những cơn mưa kéo dài mải miết...
Trong một góc quán , bây giờ không hẳn là quen thuộc, lời ca ngày nào vẫn da diết ...

" Long lanh sương ru trong đêm một màu mắt nâu
Anh mắt ấy vẫn chất chứa cả trời ước mơ
Anh mơ tay trong tay nhau
Mình lại như chưa từng xa cách.

Chàng  trai trước mặt không có nét nào giống Kha hết, không cặp mắt kiếng gọng đen, không sơ mi đen đầy lịch lãm... Ngay cả giọng ca cũng thua kém Kha một bậc.

Kha không phải là ca sĩ nhưng Kha vẫn hay chơi nhạc và hát ở phòng trà khi rỗi rãi, như một kiểu xả stress. Khoảng thời gian còn lại trong ngày Kha im lặng và chìm vào thế giới màu sắc của riêng mình. Kha là một hoạ sĩ, đã có nhiều buổi triển lãm thành công vang dội và Kha đang ước mơ sẽ mở một triển lãm thật lớn ở thành phố Đà Nẵng, là nơi mà người ta nói anh được sinh ra cách đó hơn 20 năm trước.

Lần đầu tiên gặp Kha là khi Kha lên tám.
Trong khi những đứa trẻ khác ngồi mơ ước về cha mẹ, về mái ấm gia đình thì Kha lặng lẽ ngồi vẽ ước mơ của mình trên cát, Kha vẽ  mỗi ngày. Di ngồi bên mái hiên đợi một kỳ tích, rằng cha cô sẽ sống dậy, mẹ cô trở về và gia đình cô lại hạnh phúc như xưa... Nhưng cũng giống như Kha nói
- Họ sẽ không bao giờ trở lại, anh cũng từng chờ đợi như thế, nhưng chưa bao giờ thấy họ xuất hiện cả.

Cho anh hôn đôi mi em ướt bao đêm rồi
Cho anh ôm bao cô đơn thắt tim em gầy
Cho anh yêu em hơn xưa, ngày buồn đã qua
Lại có nhau...."

Di lặng lẽ bước ra khỏi quán, ông chủ đưa cho cô một cái ô màu sắc
- Của Kha bỏ quên cô ạ. Nên không cần cô trả lại
Di mỉm cười chào ông, bao năm rồi ông vẫn thế, đôi mắt nhuốm đầy bụi trần, như thấu hiểu cả cuộc đời.

Di bước ra màn mưa, gió thốc lên bất ngờ làm chiếc ô bay ra xa, nhưng Di vẫn bình thản đứng nhìn
Chiếc dù biến mất trong con hẻm tối và Di quay lưng đi.
Hình như việc đi dưới mưa với Di nó trở thành bình thường.
Đêm nào đó Di xuất hiện trước cửa nhà Kha với độc một chiếc váy ngủ 2 dây, chân trần, tóc và áo ướt nhẹp dính bết vào người ...Nghĩ lại khi đó Di thấy mình thật kinh khủng, vậy mà Kha vẫn dịu dàng ôm lấy cô, pha nước nóng cho cô tắm và ngồi sấy tóc cho cô trong khi cô im lặng, nước mắt rơi lã chã nghĩ về thanh xuân của mình. Đó không phải là lần đầu nhưng đó là lần cuối cùng cô vì một người đàn ông khác mà chạy đến tìm Kha trong bộ dạng thê thảm của một người đàn bà bị bỏ rơi...
Kha vẫn ở đó, bao năm để vỗ về cô, để ru cô vào giấc ngủ đầy mộng mị.
Kha không phải là kiểu người hay an ủi, cũng không phải là người thích hỏi thích nói nhiều, nhưng bằng cách nào đó Kha chăm sóc Di với sự ấm áp khó tả. Kha bình yên đến nỗi Di tham lam ước rằng anh đừng yêu ai cả, đừng chia sẻ cho ai thứ tình cảm đẹp đẽ mà Kha có cho người con gái khác. Di biết rằng mình ích kỷ nhưng nghĩ đến việc ngày nào đó Kha ôm ai đó vào lòng mà không phải là cô khiến cô hụt hẫng phát điên.
- Em ở đây với Kha như trước nhé!
- Còn đám cưới?
- Không còn cái đám cưới nào nữa Kha ạ.
- Mai anh dẫn Di đi mua thêm đồ nhé!
Đêm đó, Di chìm vào giấc ngủ. Mơ về những ngày tháng hạnh phúc mà cô và Kha đã trải qua.
Có Kha trong đời là điều may mắn, cũng là điều hạnh phúc nhất mà cô có.


- Di !

Thời gian như ngưng lại.

- Quân?

Người con trai tiến gần đến Di với chiếc dù to lớn.

- Để anh đưa em về.

Di gật đầu, ngoan ngoãn theo Quân lên xe

- Em vẫn khoẻ chứ?

- Dạ

- Em gầy đi nhiều nhưng vẫn xinh đẹp.

- Em già nhiều rồi. Chắc là anh vẫn khoẻ.

- Ừ.

- Anh có gia đình chưa?

- Rồi!

- Chúc mừng anh!

- Ừ, cảm ơn em.

Ngoài trời vẫn đang mưa, trong lòng Di cũng đang dậy lên những cơn  sóng.
Dù là quá khứ hay hiện tại, người con trai đang ngồi ngay bên cạnh cô vẫn làm dậy lên trong cô những ký ức như bão nổi.
 Cô nhớ cái ngày anh đứng trước cửa nhà cô, mang đến cho cô một hộp đầy các lại giấy tờ và một lá thư, kèm một tập hồ sơ mà cả đời này cô chẳng thể nào quên được.

- Anh đưa em vào nhà nhé!

Di lắc đầu

- Anh về đi, khuya rồi

- Mẹ!

- Tí ! Sao con lại ở ngoài này? Chị Na đâu con?

- Con nhớ mẹ....

Thằng bé chỉ vào bếp, nơi cô bé giúp việc đang đứng . Nhận ra mẹ mình không phải về một mình , thằng bé nhìn người lạ chằm chằm

- Ba!

Di giật mình

Cô che miệng Tí lại nhưng thằng bé nhanh chóng chạy vào nhà. Di chưa biết phải cư xử sao thì thằng bé mang ra tấm ảnh

-  Đúng rồi mẹ ơi, chú này là ba của con!

Quân nhìn tấm ảnh , nhìn Di, rồi nhìn thằng bé....Cuối cùng anh ngồi xuống, kéo thằng bé ngồi trên gối mình.

- Đúng rồi! Con trai ba thật ngoan.

Phải mất khá lâu thằng bé mới chịu đi ngủ.

Di tiễn Quân ra về , đêm nay lại là một đêm thật dài.

*






Bao nhiêu cơn mơ anh mơ chỉ để thấy em
Bao nhiêu môi hôn dư âm ngọt ngào vẫn đây
Miên man tan trong vòng tay một hạnh phúc sao thật bình yên quá
Nắng vẫn ấm áp gió hát đường chiều phố quen
Hương ai mong manh như sương giờ lại vấn vương
Du dương đôi tim ngân lên ngập ngừng khúc ca tình đắm say

Chưa ai hát bài này hay hơn Kha cả, nhìn cái cách Kha cháy bỏng trên sân khấu , cái cách Kha nhìn Di từ bên dưới khiến Di có cảm giác anh chỉ hát cho riêng mình.
Đây không phải là lần đầu Di theo anh để nghe anh hát nhưng lâu lắm rồi cô quá bận bịu công việc, bận bịu yêu người khác và bận bịu với những nỗi đau của riêng mình.
Cô thường ít kể lể cho Kha nghe mọi thứ nhưng Kha hiểu. Đôi khi sự im lặng của Kha, cái nhìn như xuyên thấu trái tim của Kha lại chính là sự đồng cảm lớn nhất, ngọt ngào nhất. Không cần nói gì cả nhưng Di vẫn biết mình không phải chịu đựng mọi thứ một mình.
Lần này  Di tự tin bước ra khỏi tổ ấm mong manh của mình là cũng vì Di biết rằng vẫn còn một nơi dành cho Di, vẫn còn một người vẫn luôn đợi Di trở về.
Di vẫn chưa kể cho Kha nghe việc chồng sắp cưới của cô đã có vợ và con trai đã lên tám. Cái đêm Di xuất hiện trước cửa nhà Kha trong dáng vẻ tồi tàn là cái đêm mọi sự thật đã được phơi bày một cách phủ phàng. Người phụ nữ ấy đưa con đến tìm cô, kể cho cô nghe sự thật, và cũng như bao nhiêu lần cãi vã trước, cô bị đuổi ra khỏi nhà với tình trạng chân trần và váy ngủ. Nhưng lần này không có níu kéo, cũng không còn có thể quay lại sau cái màn Minh chạy đến nhà Kha, nói lời xin lỗi và đón cô về nhà. Cái cảnh quen thuộc đó sẽ không còn tái diễn nữa, lần này cô ra đi là mãi mãi.
Di nhìn chiếc nhẫn đính hôn vẫn còn trên tay, nhìn Kha đang trên sân khấu, cô mỉm cười vừa lúc Kha nhìn xuống, tự nhủ lát nữa khi Kha đèo cô về nhà cô sẽ vứt nó lại đâu đó bên đường.
- Sao hôm nay về sớm vậy Kha?
- Dạ chú, hôm nay con có cái đuôi theo sau ạ.
- A, hôm nay Di cũng đến à, nãy giờ lu bu trong quầy pha chế chú không để ý, khoẻ không cô gái?
- Dạ khoẻ ạ. Chú vẫn phong độ như ngày nào nhỉ?
- Phong độ gì nữa, già rồi cô ạ. Mong được như hai cô cậu mà ...muộn rồi cô ạ. Mà sao hai người không yêu nhau đi nhỉ?
Di cười lớn
Kha vừa cất đàn, vừa cười mỉm
- Yêu lâu rồi chứ chú!
- Thế cưới đi, chú làm chủ hôn cho.
- Yêu đến mức như anh em, như cha con...có chết cũng không bỏ được chú ạ.
Kha nhìn Di mỉm cười, xong anh kéo cô lại gần
- Bọn con về nhé chú, đưa cái đuôi đi mua ít đồ
- Về vui nhé!
Gió lạnh tràn về, Kha nắm tay cô đi bộ qua các dãy phố
Đến một tiệm áo cưới, tấm ảnh cô và Minh vẫn còn được trưng bày trước cửa.
- Nè, Di thích gì cứ mua , chứ đi đâu cũng mặc đồ của anh coi bộ không được ổn.
Nhìn cái ví Kha chìa ra trước mặt , không phải lần đầu, cái ví quen thuộc như của chính mình. Di ôm chầm lấy Kha.
- Đừng khóc! Có anh ở đây rồi.
Giữa phố, Di khóc như chưa từng đau thương đến vậy. Kha vẫn ở đó, ôm chặt lấy cô, truyền cho cô thứ sức mạnh như từ vĩnh cửu.
- Kha à, cảm ơn anh vì đã xuất hiện bên đời em.


Những ký ức chưa bao giờ là cũ cứ tua đi tua lại trong đầu Di qua bao nhiêu năm tháng, giờ đây khi cô đã trở về , ngay chính trong căn nhà của Kha , mọi thứ lại hiện lên như đang trước mắt.

- Kha này, cô gái lúc nãy là ai mà xinh thế?

- Bạn anh.

- Xạo, dạo này Kha rất hay đi ra ngoài nghe điện thoại riêng, có khi nào Kha như thế đâu.

- Thì công việc...

- Không tin!

- Em là thám tử từ khi nào ấy?

- Kha có yêu ai, hay có ý định cưới ai cũng phải kể em nghe với, biết không? Em không thích cái gì liên quan tới Kha em cũng là người biết cuối cùng đâu.

- Ngốc!

Di ném cái gối vào lưng Kha kêu "bộp"

Kha giật mình quay lại, thấy Di đang vội vàng nằm sấp lại trên ghế làm như không liên quan gì mà buồn cười.

- Muốn làm loạn à? Cho loạn luôn này.

Di bị Kha cù lét cười đến không thở được, những tiếng cười sản khoái vang khắp ngôi nhà, vang khắp cỏ cây...

- Nè, sao cứ mặc áo anh thế hử?

- Tại em thích sơ mi trắng

- Sao không mua mà cứ chôm của anh ?

- Tại áo của Kha ấm mà!

Di còn nhớ vật lộn với mấy cái gối  đến cuối cùng, vì cái áo quá rộng và một chiết cúc trên cùng bung ra, làm lột hết một bên ngực Di, trong cái khoảnh khắc đó, mọi thứ như ngưng lại, không ai nói gì , Kha nhẹ nhàng kéo áo, che lại cho Di.

- Đồ ngốc! Con gái phải ý tứ một chút, sau này có cưới chồng, cũng đừng thay áo trước mặt chồng, hiểu không? Như vậy mới giữ được tình yêu và sự tôn trọng của người đàn ông.

Di gật đầu.

Kha ôm cô vào lòng. Hôn lên trán cô , giữ lại đó thật lâu

- Nhất định, Di phải hạnh phúc , biết chưa?

Tiếng chuông cửa vang lên. Những ký ức tươi đẹp khép lại.

- Quân?

- Con đâu em?

- Ku Tí còn đang ngủ, anh vào nhà ngồi, em còn chưa kịp ....làm gì.

- Nhìn em vào một buổi sáng thế này quyến rũ lắm mà.

Di mỉm cười , cô đi vào trong.

Đêm qua, cô không ngủ được, vừa mới trở lại nơi này , đối diện với tất cả những hồi ức về Kha, cô chưa kịp có chút thời gian để làm quen thì lại gặp Quân. Điều tồi tệ nhất là ku Tí nhận ra Quân và tồi tệ hơn nữa là anh bây giờ đã là người đàn ông của gia đình. Cô không bao giờ muốn mình lại làm kẻ thứ ba phá hoại hạnh phúc gia đình của người khác, mà đặc biệt người đó lại còn là Quân nữa.
Ngày đó , từ buổi triển lãm tranh của Kha ở Đà Nẵng trở về, cô đã phải đối diện với sự thật đau đớn nhất. Căn nhà được thay đổi toàn bộ nội thất, áo quần trong tủ chỉ còn của riêng cô, phòng tắm, phòng ngủ...tất cả mọi thứ liên quan đến Kha đều biến mất. Vậy mà ban đầu cô còn tưởng Kha chỉ chọc cô cho vui thôi,  để cảm ơn cô vì cô đã chủ trì cho buổi triển lãm giúp anh, rằng anh tặng cô điều bất ngờ....đến cuối cùng không thể liên lạc với anh nữa thì cô hiểu ra mọi chuyện.
Anh đã bỏ cô lại một mình. Thì ra bao lâu nay anh giữ khoảng cách với cô là vì anh sớm dự định là rời xa cô...
Thay vào đó Quân bắt đầu xuất hiện, Quân tự nhiên đi lại trong nhà, dọn dẹp, nấu nướng... Trong khi cô nhốt mình trong đau khổ, nhung nhớ thì Quân ở đó thay Kha làm tất cả những gì Kha từng làm.
Trước đây cô chưa từng gặp Quân, nhưng nhìn thấy bộ hồ sơ và tập giấy các loại Quân đang bê trên tay trong ngày đầu anh đứng trước cửa nhà cô thì cô không còn lý do nào để từ chối sự hiện diện của anh trong căn nhà này. Việc tại sao anh có mặt nơi này còn hợp lý hơn cả việc Kha ra đi mà không để lại vết tích nào, hay một lời tạm biệt , lịch sự  thôi cũng không có.
Những ngày cô mệt mỏi nhất, hụt hẫng nhất
Những ngày cô khóc cho đến ngất đi
Những ngày cô bắt đầu làm lại, bắt đầu cuộc sống mới
Quân đã ở đó, còn âm thầm lặng lẽ hơn cả Kha
Một sự im lặng đáng tin cậy và vững chãi...


- Em đang nấu gì đó?

- Anh ở nhà trên đi, chắc ku Tí sắp dậy rồi đó

- Anh muốn nói chuyện với em, muốn nhìn em

- Quân à... Em nợ anh một lời xin lỗi. Cả ngày xưa và cả...bây giờ.

- Vẫn chưa hết đâu

- Còn điều gì nữa mà em đã không nhớ sao?

- Nhiều lắm, anh nghĩ là em phải trả anh cả đời...

- Quân ?

Di chưa kịp phản ứng thế nào thì Quân quỳ xuống, trước mặt cô là chiếc nhẫn đẹp lộng lẫy.

- Lấy anh nha.

- Không phải anh nói anh đã có gia đình?

Quân gật đầu

- Đúng vậy, bọn anh đã làm đám cưới, rồi cô ấy bỏ đi ngay trong hôn lễ mà không một lời từ biệt, anh biết là khi đó cô ấy chưa sẵn sàng.... Nhưng bây giờ cô ấy đã trở về, cuối cùng anh cũng đợi được em trở về, Di à làm vợ anh, được không em?

Di nhìn người con trai trước mặt, nước mắt bắt đầu lã chã rơi xuống

- Em đồng ý lấy anh nha! Em để ku Tí gọi anh là Ba bao nhiêu năm nay không phải là em đã....nhận anh là chồng em rồi sao?

Di gật đầu, cô để yên cho Quân đeo nhẫn vào tay mình , cuối cùng anh đứng lên, nhẹ nhàng đưa tay lau nước mắt cho cô.

- Ngoan, có anh ở đây rồi!

- Cảm ơn anh.

- Anh yêu em và con , nhiều thật nhiều...

Cô vỡ oà trong lòng anh, anh vẫn thế, vững chãi, ấm áp và đáng tin cậy.

- Mẹ? Ba?

Hai người buông nhau ra

- Ba mẹ đang làm gì đấy?

Di đỏ mặt quay đi, tự nhiên cô thấy ngượng với con trai mình.

- Ba vừa hôn mẹ con, mẹ đồng ý lấy ba rồi con trai !

- Hả? Nghĩa là chuẩn bị có đám cưới đúng không ạ?

- Ừ, hôm nay ba đưa hai mẹ con đi sắm đồ cưới nhé! Con thích mặc vest màu gì nè?

- Màu trắng ạ. Mà mẹ ơi có thật không mẹ?

Quân kéo cô vào lòng, hôn lên trán cô

- Em mau trả lời cho con đi chứ

Di mỉm cười, những giọt nước mắt hạnh phúc còn đọng trên mi mắt.

- Ừ.

- Hoan hô mẹ!


* Cả gia đình ngồi ăn bữa sáng, trong vui vẻ, nói cười.




* * *

 Ngoại truyện


Bó hoa cúc đặt ngay ngắn trên nấm mộ đã phủ màu

- Kha à, cậu hãy yên nghỉ

Quân bước đi trong chiều tà, nghĩ về tương lai và quá khứ như thầm nói với Kha

- Cậu biết không Kha, khi lần đầu tiên đến nhà cậu gặp Di, mình đã không thể tin được vào mắt mình.Cậu còn nhớ cô gái mà mình đã nhiều lần kể cậu nghe không? Cô gái mà mình mơ thấy mỗi đêm ấy, không ngờ cô ấy lại chính là cô gái mà cậu dùng cả đời mình để chở che, yêu thương và bảo vệ.

Trong những ngày điều trị cho cậu , âm thầm giúp cậu sắp xếp triển lãm sau lưng cô ấy mình đã tự hỏi không
biết bao nhiêu lần rằng cô gái kia là ai mà cậu lại dành tất cả mọi thứ cho cô ấy thế . Cậu lặng lẽ yêu, lặng lẽ bên cạnh, lặng lẽ đón cô ấy trở về sau những tổn thương trong đời mà chẳng một lời oán thán, phiền hà, cậu còn hạnh phúc với điều đó nữa. Mình đã từng nghĩ là cậu điên.
Nhưng cậu biết không ? Bây giờ mình cũng như cậu ngày đó vậy, mình ở bên cạnh cô ấy không còn là lời hứa năm xưa với cậu mà là vì chính bản thân mình.
Năm đó cậu ra đi, ở bên kia Đà Nẵng cô ấy đến buổi triển lãm mà không có cậu, trong khi người ta đưa cậu lên giàn hoả thiêu thì cô ấy ở đó thay cậu nói cười với quan khách. Mình đã nghĩ là cậu quá tàn nhẫn nhưng có lẽ nếu để cô ấy thấy cậu nằm yên trên đống lửa ngùn ngụt kia thì tàn nhẫn với cô ấy hơn nhiều. Cậu chọn cách ra đi trong im lặng như cái cách mà cậu ở bên cạnh cô ấy suốt cả đời cậu cũng là mong cho cô ấy điều tốt nhất.
Kha à, cảm ơn cậu đã tin tưởng và giao cho mình quá nhiều những nhiệm vụ lớn lao và quan trọng đến vậy.
Nhưng có một chuyện mà cậu vẫn chưa biết
Cậu còn nhớ cái lần cậu nhờ mình làm thủ tục hiến tinh trùng không?
Vì mình vẫn luôn mong cậu và cô gái mà cậu yêu sẽ cùng nhau đi đến cuối đời, sẽ cùng nhau sinh con, cùng nhau làm mọi thứ như bao người khác. Nên mình đã giấu bộ hồ sơ của cậu trong đáy tủ. Nhưng rồi....cậu ra đi
Khi đó, mình chỉ nghĩ rằng không thể cứ để cậu ra đi như vậy được nên mình đã giao bộ hồ sơ của cậu cho một cô gái đang muốn sinh con một mình.
Cậu biết không? Cô gái ấy chính là Di, là cô gái mà cậu yêu, là cô gái sống với cậu chung một mái nhà mà chưa một lần vượt quá cái giới hạn anh em, bạn bè .
Vì cô ấy cũng yêu cậu, yêu đến mức , sợ mất đến mức xem như người thân, tình thân. Tình yêu thì có thể thay đổi nhưng tình thâm thì mãi mãi, phải không?
Trong khi giúp cô ấy làm thủ tục nhận tất cả tài sản mà cậu để lại, chăm sóc cô ấy trong những tháng đầu cô ấy có trong người đứa con của cậu, để đứa trẻ sinh ra có đầy đủ cha mẹ, và thuận tiện tới lui chăm sóc mình đã cầu hôn cô ấy nhưng cậu biết đó khoảng cách vẫn còn quá lớn và cậu vẫn hiện diện quá rõ trong lòng nên năm đó cô ấy đã chọn cách ra đi. Cô ấy vốn là một người rất mạnh mẽ, phải không?
Cô ấy về rồi, và bọn mình bây giờ rất hạnh phúc!
Kha à, con trai cậu bây giờ sống rất tốt, rất khoẻ và giống cậu y hệt. Nó vẽ tranh cũng khá lắm!
Bọn mình sẽ cùng nhau yêu thương che chở cho con của cậu, của Di và của mình nữa. Cậu hãy mỉm cười nhé!
Hãy yên nghỉ.

*
Nhìn bó cúc ngay ngắn , Di biết là Quân vừa mới đi khỏi

- Kha à, bây giờ em hạnh phúc rồi, anh hãy yên nghỉ nhé!



Miss.

Ps. Những bức ảnh được chụp ở rừng Tràm :)

2 nhận xét:

  1. Những bông hoa mong manh
    Dòng đời xô bồ vội vã, nhưng vẫn còn đây những ân tình đậm sâu mà mỗi chúng ta hằng mong ước.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Trên đời này có rất nhiều những câu chuyện đẹp :3
      Một nửa câu chuyện trên kia là có thật đấy Nàng ạ :)

      Xóa