Được tạo bởi Blogger.

Thứ Hai, 14 tháng 1, 2013

một nửa hận thù


Lê Vi Linh - một cô gái thành đạt ở tuổi rất trẻ, là người mạnh mẽ, quyết đoán và đầy tự tin. Cô có một gương mặt khiến người khác khó có thể quên với chỉ một lần gặp, một gương mặt không đẹp nhưng ẩn chứa ở nó là sự thông minh nhưng cũng đầy phúc hậu, một sự kết hợp kì lạ của tạo hóa...
Đứng trên đài vinh quang khi chỉ mới 28 tuổi, rất nhiều người ước muốn vị trí như cô, nhưng cũng lắm người thắc mắc sao đến giờ cô vẫn một mình...
Nắm trong tay hầu như tất cả mọi thứ, những gì cô ao ước một thời đều đã đạt được . Duy chỉ có cô mới hiểu vì sao cô lại chọn cho mình cuộc sống đơn độc. Không, cô không đơn độc, cô có Diệp, một người bạn thấu hiểu mọi ngóc ngách trong tâm hồn cô, là người đã bên cô từ cái thời cô chẳng là ai cả, cô lúc đó chỉ là một đứa con gái nghèo hèn với trái tim mang chở nhiều nỗi đau. Cô của ngày đó là một kẻ yếu đuối...



Và cô có Thiên - một người bạn học chung khi còn trung học, hơn nữa là một người để cô thương nhớ mỗi khi cuộc sống làm cô mệt mỏi. Cô yêu anh, từ cái nhìn đầu tiên mà anh thì không hề biết gì về điều đó, cô muốn giữ cho riêng mình vì với cô tình yêu bây giờ thật xa xỉ , và cô lo sợ rằng một ngày nào đó cô lại đánh mất anh như bao người  khác trong quá khứ, hay nói cách khác hơn là cô bằng lòng với hiện tại, cô bằng lòng với tình bạn mà anh cho cô bây giờ, cô không muốn phá vỡ điều tốt đẹp nhất mà cô có. Với cô, có một người để nghĩ đến khi chông chênh là đủ rồi, anh bằng cách nào đó đã ban cho cô một sức mạnh vô hình.
Hôm nay là sinh nhật anh và anh đã mời cô đến dự, cô mỉm cười khi nghĩ đến món quà mà cô tự tay mình làm để tặng anh tối nay, anh bây giờ dù là không thành công rạng rỡ như bao người khác, nhưng anh cũng không cần thứ gì cả, nên có lẽ món quà của cô sẽ là một sự bất ngờ, nó sẽ khiến anh mỉm cười, và cô thì thích nụ cười của anh...



Chuông điện thoại của cô đổ chuông, một dãy 10 con số không nằm trong danh bạ, nhưng cô biết nó, cô chưa từng quên nó. Bao năm rồi, cô không bao giờ nghĩ rằng hôm nay cô lại được thấy lại,  lẽ ra cô sẽ vui biết bao nhưng... Không!, hôm nay không phải là cái ngày của mấy năm trước, cái ngày cô đã mong chờ và đã đợi rất lâu, để thứ mà cô nhận được chỉ làm tim cô tan nát...
- alo - giọng cô vang lên lạnh lùng



*************************

Linh ngồi trong bóng tối với nhiều suy nghĩ và dự tính trong đầu, những năm tháng trôi qua bình yên giờ đây dậy sóng chỉ vì một cuộc điện thoại, cô thấy bản thân mình mệt mỏi, không phải vì hôm nay là một ngày dài mà là từ rất lâu rồi, những gì mà cô cố gắng có được bây giờ, dường như không xoa dịu được những tủi hờn của quá khứ. Đúng 5 năm rồi cái ngày cô thấy mình hoàn toàn thất bại, thất bại ê chề... Cô cứ ngỡ rằng mình đã quên, nhưng khi cái giọng ấy cất lên, gọi tên cô, thì nỗi đau cô cố chôn dấu bao nhiêu năm trời chực trào ra như chỉ mới ngày hôm qua, cứ như cô chỉ vừa tiễn anh lên xe, chuyến xe đã đưa anh  ra khỏi đời cô ngày ấy, một ngày mưa gió của vài năm trước, cái ngày mà anh ta hứa anh ta sẽ quay lại với cô, và cho cô một lễ cưới. Đúng là đã có một lễ cưới, nhưng là của anh ta với một người con gái khác...



Nước mắt cô như muốn vỡ òa ngay khi anh ta hỏi cô có còn yêu anh không, nếu là cô của ngày xưa thì có lẽ cô đã khóc lóc và trách móc anh đủ thứ chuyện, cô sẽ hỏi cho ra lẽ tại sao ngày ấy anh không quay lại, tại sao anh thay đổi, tại sao ...hàng ngàn câu hỏi tại sao mà cô muốn có câu trả lời ... Nhưng cô của hôm  nay đã khác, đã từ lâu cô không còn muốn biết nữa, cô không muốn mình là kẻ yếu đuối, không một giọt nước mắt nào nữa cho anh, không một lần nào nữa cho kẻ đã phản bội cô...
Cô lại nghĩ đến Thiên - sinh nhật anh hôm nay rất giản dị, điều đó đồng nghĩa với việc anh đã thay đổi, anh đã khác rất nhiều với cái người chạy theo hư vinh ngày trước, có lẽ anh cũng thấm thía rồi những ngày tháng vui chơi bất tận của mình. 


Ngày ấy anh là một chàng công tử hào hoa, vây quanh anh bao nhiêu là cô nàng xinh đẹp, cô lúc đó chỉ là một con bé nhà quê chỉ dám đứng nhìn anh từ xa, cô vẫn luôn mơ mộng rồi một ngày anh biết đến cô, biết đến tình cảm của cô... Sau đó thì mỗi người một nơi, anh chuyển đi nơi khác với bao nhiêu là thay đổi, tình cảm trẻ con rồi cũng dần dần chìm vào quá khứ khi mà cuộc sống luôn bắt con người ta phải chọn lựa... Một ngày tháng 10 xinh đẹp nào đó lâu lắm rồi, cô đã gặp Phong, một câu chuyện tình bắt đầu thật đẹp nhưng đã xa rồi, đã kết thúc mà người nhận lấy đau thương chỉ có cô, chỉ có trái tim non nớt của cô là đầy vết thương, mãi chẳng lành được

Những hồi chuông cứ dập dồn kéo đến, ngày này qua ngày khác, vẫn chỉ là một dãy số quen thuộc. Linh đã quen với nó nên cũng chả thèm mà bận tâm làm gì, cái cô cần phải lo lắng bây giờ chính là sự ra đi của Thiên.
Cô vừa nhận được thông báo là anh sẽ chuyển công tác ra Bắc, mà chuyến đi này có lẽ sẽ là rất lâu, có thể là anh định cư ở đó luôn... Cô bỗng thấy mọi thứ như đang quay lưng lại với cô. Dường như mọi thứ... Trong khi cô đang chìm trong những hoài niệm về ngày xưa cũ thì một lần nữa Thiên lại chọn rời xa cô, một lần nữa cô chỉ biết nhắm mắt và buông theo số phận...
Cô nhớ cái ngày cô gặp lại anh sau nhiều năm, cô cứ ngỡ rằng thứ tình cảm vu vơ thời học sinh vốn chẳng bao giờ tồn tại được lâu, nhưng vừa nhìn thấy anh, mọi thứ trong cô như bừng tỉnh, cô nhớ lần đầu tiên gặp anh, cô nhớ nụ cười, nhớ vẻ mặt hay ngại ngùng của anh... cô nhớ tất cả những gì cô đã từng khắc sâu trong quá khứ, mạnh mẽ và chưa bao giờ phai nhạt.



Tiếng chuông điện thoại vẫn cứ reo từng hồi không dứt, cô thở dài trộm nghĩ " Cái gì khi mất khi mới thật sự có giá trị hay sao?" . Ngày đó cô đã vô cùng hận anh, vô cùng căm ghét cái con người đã bỏ rơi cô sao bao tháng ngày  hạnh phúc. Anh đã ra đi mà chẳng cho cô có cơ hội nào để níu giữ. Cô đã từng nuôi nó thành lòng thù hận, cô đã dựng lên cho mình một mụch đích rằng cô sẽ thành công, thành công để anh phải hối hận, hối hận vì sự lựa chọn của anh, một sự lựa chọn không có hình bóng của cô...



Nhưng giờ đây khi mỗi ngày nhìn vào những cuộc gọi nhỡ của anh, cô chẳng còn thấy gì ngoài sự vô tâm ở chính bản thân mình. Cô chẳng cần một sự hối hận nào nữa cả, cô đã chẳng còn để ý nữa, anh bây giờ với cô chỉ là sự vô nghĩa, cái mà cô có thể cho anh bây giờ chính là sự lạnh lùng nhất của cô.
Cô tắt máy, tháo luôn pin và bước ra ngoài, cô cần phải gặp Diệp, Diệp sẽ cho cô lời khuyên tốt nhất là phải làm gì, có thể Diệp sẽ cho cô sức mạnh nào đó để cô có thể níu giữ Thiên ở lại. Cô không muốn mình cứ mãi trốn chạy, nhưng trong thâm tâm cô vẫn luôn lo sợ rằng mình sẽ thất bại, sự thất bại đó sẽ đưa Thiên đi xa hơn nữa cuộc đời cô, sẽ tăng thêm khoảng cách giữa hai người và có thể, ngay cả tình bạn đơn thuần nhất mà anh dành cho cô cũng sẽ tan biến.
Cô có lẽ đã yên phận quá lâu rồi, cô cần phải làm gì đó cho bản thân mình, cho chính hạnh phúc của đời mình...



***********************************************

Cô sẽ chẳng bao giờ đi gặp Phong lần nữa nếu như người đó không đến tìm cô. Chị ta đã cầu xin cô hãy đi gặp Phong lần cuối....
Cô thấy cuộc đời sao thật quá nực cười khi chính ngày xưa chị ta đã là người chia rẽ Phong và cô. Chính chị ta đã là người đi gặp cô và nói những lời mà đến giờ cô vẫn thấy  trong tim mình đau nhói. Chị ta là chị gái của anh. Một người phụ nữ khá xinh xắn nay dường như đã bị hao mòn vì năm tháng, mới chỉ 5 năm mà làm con người ta thay đổi nhiều như vậy sao? Thật ra là vì cô không để ý hay cô chợt nhận ra là mình cũng không còn trẻ nữa...
Con trai Phong ngồi bên cha nó - một thân hình gầy gò xanh xao vì những đợt trị liệu bằng hóa học. Anh chẳng thể ngồi dậy được khi cô đến... Cô đã bao nhiêu lần hình dung cái cảnh cô gặp lại anh sau bao năm tháng, cô đã từng hình dung mình sẽ hả hê biết bao nhiêu trước sự thất bại của anh, thất bại cả về hôn nhân và sự nghiệp. Cô đã từng nghĩ mình sẽ được nhìn khuôn mặt đầy hối hận của anh, cô đã tưởng tượng ra rất nhiều tình huống nhưng chẳng có cái nào như ngày hôm nay, cô đã từng mong anh sẽ không được hạnh phúc để bù đắp lại những gì anh đã cho cô, nhưng cô không bao giờ mong anh nằm đó, yếu đuối và thảm hại như một cái xác chết! Một cái xác ở tuổi 32...



Cô chợt nghĩ về cuộc đời, một cuộc đời sao mà ngắn ngủi quá ! Vì quá ngắn ngủi nên ai ai cũng sống cuồng sống vội, ai ai cũng cố dành lấy những đều mình mong ước một cách vội vàng...Chỉ có cô, chỉ có cô là luôn dậm chân tại chỗ mà không cố dành cho mình dù chỉ là một hạnh phúc, có lẽ cô phải nắm giữ lại cho mình điều gì đó trước khi quá muộn màng.
Phong ra đi vào một ngày tháng 12, một ngày mùa đông lạnh lẽo...



************************************************

Đứa con trai 4 tuổi của cô đang nằm trên sàn nhà,  vẽ bức tranh gia đình của nó. Cô chẳng ngạc nhiên khi bức tranh có đầy đủ ông bà, chú, dì... nhưng không có Mẹ. Cô nghĩ người phụ nữ nào lại nhẫn tâm đến thế khi bỏ lại đứa con vừa mới lọt lòng không bao lâu? Có lẽ nào cô ấy không hạnh phúc, có lẽ nào Phong không đủ tốt cho cô ?



Con trai cô vừa hỏi ý cô xem là nó có thể vẽ cô vào bức tranh của nó hay không, khi bây giờ cô đã là mẹ nó ? Cô mỉm cười, có lẽ ít ra cô đã làm được điều gì đó cho mình, cho ai đó trong chuỗi ngày ngắn ngủi của một cuộc đời... Cô đã không thể giữ Thiên lại, vì ngày anh bay chính là ngày Phong ra đi, có lẽ cô và anh là hai kẻ có duyên mà không phận...
Chuông cửa vang lên như đánh thức cô trở về từ miền ký ức, và Thiên đứng đó....với một nụ cười cố hữu của anh...
Cô không cần biết là tại sao anh không đi, cô không cần biết cái gì đã làm anh đứng đó, ngay trước cửa nhà cô... Cô chỉ cần biết là anh đã lựa chọn cô, ngay những phút cuối cùng. Và cô biết cô sẽ phải cảm ơn một người, một người bạn rất thân của cô - Diệp
Có lẽ cuối cùng thì hạnh phúc đã đến với cô.

2 nhận xét:

  1. Cuối cùng vẫn sẽ hạnh phúc . (bg)

    Trả lờiXóa