Được tạo bởi Blogger.

Thứ Hai, 14 tháng 1, 2013

NGẢ RẼ



MINH
Đẹp trai thì cũng có, ngầu cũng có nhưng không rực rỡ
Thoáng nhìn thì thấy lạnh lùng thật, nam tính thật nhưng khi cậu cười thì lộ nguyên cái đuôi con nít ranh !
Khi nói chuyện cậu nghinh nghinh cái mặt rất đáng yêu, đáng yêu theo kiểu một cậu em trai.
Minh nhỏ hơn nó 3 tuổi, nó biết. Có thể vì biết điều đó nên nó rất tự nhiên với Minh. Nó luôn giả vờ với thiên hạ rằng mình là một đứa con gái dịu dàng, nữ tính, luôn cố ra vẻ mình là một đứa hoàn hảo.... Hay nói huỵch tẹt ra là đàng hoàng, tử tế. Nhưng với Minh nó luôn thoải mái thể hiện hết cái bản chất của mình. Nó chẳng ngại Minh nghĩ gì, và khi đối diện với Minh, một chút ngại ngùng nó cũng chẳng có.



Bằng chứng là nó thường xuyên tống vào mồm cả nắm đá bi và ngênh ngang đứng đợi trước cửa nhà. Ngay khi Minh vừa bước tới là nó nhả ra tay và... chọi Minh tới tấp. Có lúc nó còn canh me Minh đang xem phim chăm chú, nhét cả mớ đá vào áo Minh rồi vừa bỏ chạy, vừa cười ha hả...
Thật ra thì Minh cũng không hiền gì mà để bị ăn hiếp như vậy đâu. Minh cũng đợi lúc nó không để ý, dẫm lên chân nó để rồi sau đó nó lại trả Minh bằng hàng loạt cú đấm vào cái bụng như ông Địa của Minh...


Minh bảo cứ đợi đấy, Minh sẽ ghi sổ hết để sau này bắt nó trả luôn một lần cho biết tay. Nó chẳng sợ, nó còn thè lưỡi hét to '" Minh ú " rồi nguýt một cái rõ dài thách thức.
Nó với Minh quen nhau cũng rất tình cờ, tình cờ y như phim Hàn Quốc ý. Mặc dù nhà nó cách nhà Minh 4 căn, nhưng mãi đến tháng trước nó mới biết tới Minh. Và Minh chú ý đến nó là vì hôm ấy có đá bóng giải Siêu cúp.
Nó chả bao giờ xem bóng đá, cũng không thích đá bóng, nhưng câu đầu tiên cũng là câu cửa miệng cho tới tận bây giờ Minh vẫn nói với nó là:
 " Hôm nay có đá bóng không? "
Thiệt là ngộ... Giống như đó là cái cớ để Minh bắt chuyện với nó vậy. Mà cũng chưa chắc là cái cớ vì Minh đam mê bóng đá là thật. Nó đã chứng kiến Minh say mê ngồi sống chết với bóng đá như thế nào rồi, cứ y như cậu chính là người đang ở trong sân vậy. Cứ mãi mê  bóng đá mà cậu còn bỏ quên luôn cả cái IPHONE 4S  ở ngoài đường nữa. Hôm đó chính nó là người nhặt lại và giữ cho Minh. Nó và Minh quen nhau từ đó, một cách tự nhiên như duyên số nó phải thế.

ANH
Nó không biết tên anh nhưng vì anh là người HÀ NỘI  nên nó thích gọi anh là Qùy - tên của một loài hoa. Không phải là anh ẻo lả hay bóng, bê. Mà vì nhìn anh nó liên tưởng đến nhân vật tên Qùy trong phim " hoa hồng tình yêu" mà nó đã có lần xem. Anh hao hao giống nhân vật ấy.
Anh cao khoảng hơn mét tám, và trắng hơn cả nó. Nghĩa là anh rất trắng vì nó vốn có làn da mà nhiều đứa con gái mơ ước rồi.
Anh rất đẹp trai, khuôn mặt xương xương rất cá tính và đặc biệt là anh có râu quai nón. Và nó được cắt tỉa tỉ mỉ gọn gàng nên đã phong cách lại càng thêm mạnh mẽ.
Anh có đôi mắt ướt đa tình và đầy mơ mộng. Anh có vẻ đẹp mà lũ con gái hay đánh giá là ... đểu.
Nó thích ngắm nhìn anh mỗi ngày, nhưng anh thì lại thích ôm điện thoại và ... luyện game. Bên cạnh anh nó luôn rất nhẹ nhàng, trầm lặng vì anh thích sự yên tĩnh.



Chẳng hiểu vì sao nó chưa bao giờ hỏi tên anh, cũng như hỏi xem anh năm nay được bao nhiêu tuổi. Mà thực ra là nó cũng không có ý định biết. Nó nghĩ như vây mà hay. Có lẽ như thế mà tạo được một khoảng cách an toàn.
Nó đã từng nghiêng ngả trước một người con trai nổi bật như anh nhưng có lẽ thoáng qua thôi. Với nó chẳng ai được như người ấy. Nó luôn thầm so sánh tất cả những người con trai xung quanh nó với người ấy. Đó giống như một tiêu chuẩn mà nó đặt ra cho mọi thằng con trai, một tiêu chuẩn mà người ấy đang nắm giữ...
NGƯỜI ẤY
Người ấy tên là Thái, là một người rất hoàn hảo, hoàn hảo đối với tất cả mọi người chứ chẳng riêng gì với nó. Chính vì người ấy quá tốt, quá tuyệt vời nên làm nó khiếp sợ.
Đúng như người ta vẫn thường nói, cái gì mà quá lên cũng không bình thường, nó giống như một điều cấm kị.
Cũng vì người ấy quá hoàn hảo nên nó đã chọn cách rời xa trong im lặng. Cái gì trong phạm trù hoàn hảo cũng đều không phải dành cho nó. Kể từ ngày được sinh ra, đó đã như là một định luật. Luôn luôn khiếm khuyết, luôn luôn mất mát mới chính là nó.
Nó sợ hạnh phúc vì nó không chịu được sự tan vỡ


Nó sợ cái gì đẹp nhất sẽ khó quên
Nó sợ cái tốt quá sẽ khó từ bỏ
Nó sợ mọi thứ... Nó sợ người ấy cuối cùng không phải để dành cho nó...


Đùng một cái nó lên xe hoa
Người đó không hoàn hảo như anh, cũng không lắm trò lắm chiêu như Minh, lại càng không đẹp lộng lẫy như Anh

Người đàn ông mà nó sẽ sống cùng trong suốt cuộc hành trình dài này là một người mà vừa mới nhìn thấy, nó biết là nó thuộc về người đó mãi mãi
Thậm chí nó bắt đầu phân định được rõ ràng đâu là yêu, đâu là những cảm giác nhất thời

Nó yêu cái cảm giác không gò bó khi bên Minh, nó thích được cười đùa ầm ĩ với Minh, nhưng yêu Minh thì nó không thể. Dù Minh đã nhiều lần ngỏ lời nhưng cảm giác vui vẻ bên Minh chưa hẳn là tình yêu, nó dễ gãy vụng quá... Nó cảm nhận được những tình cảm đang chảy trong Minh chỉ là nhất thời, có lẽ một thời gian nào đó nó sẽ không còn tồn tại nữa, hay nói cách khác thì sẽ như lúc ban đầu hai đứa gặp nhau...


Nó cũng thích sự bình yên ở anh, anh nhẹ nhàng và dịu dàng với nó nhưng đó không phải là nó, nó luôn cố gồng mình lên để có được sự thư thái nơi anh, nhưng bản tính nó thích sự náo nhiệt, và nó vẫn luôn là một đứa con gái thích sự ồn ào

Nó yêu người ấy như yêu một thần tượng, ở người ấy có gì đó thật xa cách, chẳng thể dung hòa được. Nó nhớ người ấy mà lắm lúc trùm mền lại rồi khóc một mình, nhưng bảo nó quay lại với người ấy thì nó không thể... Với nó, đã ra đi là chẳng bao giờ quay đầu lại. đã là quá khứ thì cứ để nó chìm vào hư không mãi mãi...

Người sẽ cùng nó nắm tay đi trong ngày hạnh phúc nhất là....chú ruột của Minh. Là một người vô cùng hiểu nó. Là người làm cho nó quên đi tất cả những cảm xúc cũ mà nó từng có...
Nó biết Minh sẽ nghĩ gì nhưng không quan trọng, nó thấy Minh lặng lẽ lướt qua nó với anh mắt vô cùng thất vọng nhưng... nó đâu phải là người có lỗi.
    Nó tin rồi Minh sẽ hiểu, vào một ngày nào đó, không xa lắm...
Nó biết người ấy sẽ buồn nhưng cũng mau thôi, người ấy sẽ tìm được người xứng đáng và sẽ được hạnh phúc.
Nó nhận được lời chúc mừng của anh mà thấy mắt cay cay. Anh vẫn là anh, vẫn thầm lặng và thấu hiểu. Chúc anh bình yên!



Không có nhận xét nào: