Được tạo bởi Blogger.

Thứ Hai, 28 tháng 10, 2013

GIỮA HAI THẾ GIỚI



Enjoy nhé các tình yêu :)






Cô nhìn cái ảnh bìa trên màn hình lần cuối trước khi tắt máy đi ngủ.
Mỉm cười thật nhẹ
Và cô ước gì 7 ngày nữa, trước mặt tất cả những người quan trọng trong đời mình,trước mặt tất cả bạn bè, trước mặt anh, cô cũng có thể giữ cho khuôn mặt mình bình thản như thế...
Như bây giờ.

Mơ đẹp ! Kan ạ...


---


Đứng 1 góc ngã năm và nhìn dòng người xuôi ngược
Từng gốc cây
Từng cái ghế đá, đâu đâu cũng là những kí ức ngọt ngào, êm dịu
Giá như có thể cười lần nữa, thật tươi như ngày đó.
Thật ra thì cô vẫn có thể mỉm cười, nhưng nhẹ thôi và đã không còn vô tư như thuở ấy.
Cô nhìn lần cuối ngôi nhà nơi góc phố



Yên tĩnh, lặng lẽ... vì nơi đó đã mất đi hơi ấm của một người. Bao lâu rồi nhỉ? Hình như lâu lắm. Mà cũng chưa biết nữa. Thời gian - đối với mỗi người là một cách tính, một khái niệm khác nhau, riêng với cô khoảng chừng như đã là cả thiên thu.
Cô quay đầu bước đi và nhận ra trái tim mình vẫn còn đau, vẫn còn mới lắm!  Như vừa sáng nay, 2 đứa ngồi cạnh nhau, tranh cãi những vấn đề lãng nhất mọi thời đại. Cô thích cái khoảnh khắc đó, nhìn cậu lúng túng đỏ mặt gần như là niềm vui mỗi ngày.
Cậu không phải đứa trẻ, nhưng cậu có khuôn mặt của một đứa trẻ, bụ bẫm, dễ thương với 1 bên nét duyên đồng tiền nhìn thật kĩ mới phát hiện thấy. Và cô nhận ra mỗi ngày vài lần cô cười ha hả vì đó là khi cậu nhăn nhó, chàu quạu khi các đồng khác tạt ngang bẹo hai bên má bầu bĩnh của cậu.
Cô có thói quen nhìn chằm chằm người khác, có thói quen nhìn đến khi khiến người ta đỏ mặt. Nhưng cô thật sự không cố ý. Cô đã giải thích từ đầu đó là thói quen của cô. Cô thích quan sát người khác, từng cử chỉ, từng hành động, từng cảm xúc biểu lộ trên khuôn mặt, cô nhận ra điều đó rất thú vị và cô chưa bao giờ có ý định từ bỏ.
Nhưng cậu không thích bị nhìn theo cái kiểu moi móc tim gan người ta như thế.
Cậu úp mặt xuống bàn, cởi áo khoác ra trùm lên đầu. La oai oái
- Chị đừng có nhìn em như thế ! Em khó chịu !
Cô bật cười
- Chị nhìn cái mụn mới nổi trên mặt em chứ nhìn em hồi nào. Dạo này nhan sắc em tàn phai quá rồi.
Cậu bung áo ra, ngồi bật dậy, làm cái mặt chàu quạu nhìn cô
- Cả tỷ năm mới lòi ra 1 cái mụn. Nhưng mai nó sẽ lành, vì em có kem để bôi rồi !
Sau câu nói đó, cậu phát hiện cô trố mắt nhìn cậu chằm chằm. Mặt cậu ửng đỏ rất yêu. Cô lock máy, bước nhanh ra ngoài.
Trái tim cô cần hít thở chút khí trời...






----

-Em biết chị thích ai trong công ty này rồi !
-Ai ?
-Anh Chương !
- Tàooooo laoooo
- Nhìn chị là em biết liền, mỗi lần anh Chương đi ngang qua chị nhìn không chớp mắt luôn nhé !
- Vì anh ấy là traiiii đẹppppp ! Hiểu chưa nhóc. Nhưng....thích hả? Không đâu.
- Xạo bà cố !
-Kệ chị !
- Xạo bà cố !
-Nín !
- Xạo bà cố !
- Chị thích em <3
-Xạ...Thiệt á ??!!!
- Chị đang xạo bà cố! hơ hơ

----

6 ngày nữa cô sẽ sống trong 1 căn nhà mới
Cậu không biết địa chỉ mới và cũng không thể nào biết được. Mà nếu biết thì mọi thứ có thể thay đổi được không?
Nếu được, cô mong một lần rằng nó sẽ thay đổi
Cô nhìn cái ly sứ trắng có in hình cô và cậu choàng tay nhau trong quán Susi quen thuộc. Tự hỏi cái ly còn lại đang nằm ở nơi nào trong ngôi nhà yên tĩnh ở ngã năm. Hay là đang lăn lóc ngoài kia giữa chiến trường không súng đạn...
Khuôn mặt bầu bĩnh cậu nhìn cô trong ảnh đầy ấm áp, cô thì đang làm cái mặt vờ ngênh ngáo rất kiêu. Cậu cứ la lối chê ỏng eo bảo cô chọn tấm hình gì xấu hoắc, nhìn cậu mập ú, bụng phệ. Cái mặt phụng phịu thấy...ghét!
- Cho chừa cái kiểu thích dìm hàng người khác ! Cô cười hi hi
Cậu giãy nãy
- Dìm hồi nào? Tại không có cái gì để khen hết. Nè nè, nhìn cái mặt chị nè, như bà già 45, cái tướng như ông lão 55, nói chung từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới. Xấu đều!
- !?
Cô chỉ biết cười theo các đồng nghiệp trong công ty, khi cái loa phát thanh là Kan đang đứng giữa công ty lấy cô ra làm chủ đề
Nhỏ Quyên còn quay qua đệm thêm
- Còn đỡ hơn xấu lẻ tẻ, khó coi
Cả công ty gần trăm người được dịp cười rộ.
Riêng cậu nói xong, ngồi xuống ghế cười tỏn tẻn nhìn cô, chờ cô kí đầu. Nhưng chưa, cô đang bận cười với mọi người, tội của cậu cứ từ từ mà xử. hì hì

Cậu gần như là trung tâm của cả công ty, dễ thương, lanh lẹ, vui vẻ thẳng tính và nhiệt tình giúp đỡ đồng nghiệp.
Nhưng có 1 điều cô không thích. Đó là cái tính muốn gì được đó của cậu. Ngang bướng không chịu được.
Nhớ chuyện lần trước, cậu khiến cô phát bực.
Cậu bị đối tác chấm điểm cuộc gọi kém. 3.5 điểm. Chỉ 1 cuộc duy nhất trong khi tổng cả tháng là 45 cuộc.
Cậu xuất ra, nghe lại cuộc gọi của mình xong sau đó phán: "Giám sát bên đối tác đang ngủ gục khi chấm cuộc này" .
Cậu ngay lập tức gửi mail phản hồi. Đó là chuyện bình thường. Nhưng sau đó đối tác phản hồi lại chậm, cậu phát điên muốn khiếu nại cho giám sát kia xuống nghe line, không thể làm giám sát nữa.
Cậu còn đắc ý kể lại với cô với khuôn mặt vô cùng thỏa mãn.
Cô nghe xong im lặng, ngó lơ
Lẳng lặng vào thang điểm nội bộ kiểm tra 35 cuộc gọi đã chấm của cậu. Đối tác đã phản hồi lại điểm cho cậu từ đời nào, cuộc đó đã sửa lại là 8.1. Tốt
Cô đứng dậy, tức giận đi lại bàn cậu:
- Kan ! Chị kiểm tra rồi, có thấy cuộc nào của em kém nữa đâu. Em làm sao thế ?
Cậu mở máy, lật trang nội bộ, dò từng cuộc. Tìm thấy, cậu quay qua nhìn cô
- Nhưng tại sao không gửi mail phản hồi cho em? Kệ! Em cho nó chết. Dám chấm cuộc gọi của em như đang ngủ gục thế hả? Em là ai chứ ! Em là 4438.
Cô thiệt tức muốn chết !
-Em có điên không? Người ta chấm sai, em phản hồi, người ta bị công ty tổng đánh giá sai ngưỡng, tháng này coi như không lương. Mà cuộc này do công ty tổng chấm lại, chứ có phải đối tác chấm lại đâu mà phản hồi cho em, người ta cũng không biết em đã được sửa điểm mà.
Cậu đưa cái mặt chưng hửng nhìn cô. Cô biết cậu trách cô sao không cùng phe cô như DN, luôn ủng hộ cậu mọi lúc mọi nơi.
Cô biết mình chưa bao giờ nổi giận với cậu, nhưng lần này thì cậu cư xử cực kì tệ. Cô bỏ đi, để lại cho cậu 1 câu buộc cậu phải suy nghĩ
- Em là 4438, em là số 1, nhưng Em sống , cũng phải để cho người khác sống.

----

- Sao thế Du?
... Giận anh à?
Một nhịp thật nhanh, khiến cô quên mọi việc mình đang làm
- Láo toét !
- Lần trước chị bảo chị bảo mơ thấy em xưng hô thế với chị mà...
-Đó là mơ !
- Không cần mơ nữa, giờ nó là thật !
- Chị còn giận em cái vụ đó
- Hèn chi hôm nay ngồi chỗ khác à
-Chị không chát nữa, lần trước bị giám đốc cảnh báo rồi. Dùng chát nội bộ làm việc riêng, không muốn biên bản đâu.
- Thế qua ngồi kế em đi. Nhớ chị...
-Kan hâm .

----




5 ngày nữa thôi, mọi ký ức phải xếp gọn lại, trả về nơi lẽ ra nó phải thuộc về...
Chiếc nhẫn trên ngón trỏ lấp lánh bên dưới ngọn đèn nơi góc bàn, xoay chiếc nhẫn trong tay, không nỡ tháo ra chút nào nhưng lẽ ra nó không được ở đây, không nên ở đây, trên bàn tay sắp đeo vào một chiếc nhẫn khác, lộng lẫy hơn, lấp lánh hơn, nhưng ...cô có thật sự muốn điều đó hay không?
Mà thật ra nếu cô không muốn thì liệu có được nữa không?
Phóng lao - Không! Cô không chấp nhận cái việc đã quyết của mình là phóng lao. Cô đã suy nghĩ rất kĩ, cô đã đong đếm chính trái tim mình xem nó cần gì. Và nó rõ ràng là đúng.
Cô tin điều đó là đúng.
Người con trai có bầu má phúng phính trong tấm ảnh kế bên máy tính nhìn cô mỉm cười. Cô cũng mỉm cười, một nụ cười như mếu nhưng cô sẽ không khóc đâu, dù lúc này trái tim cô rỗng toác, cuồn cuộn 1  cảm xúc nửa đau nửa mê...

----

- Bà Du
Ai cho bà đứng giữa công ty mà đặt tay lên ngang eo thằng Tiến
Con gái gì mà kỳ cục
Làm hết tôn trọng được luôn
Bà mê thằng Tiến hả?
Ghét
Bực bội
Không nói không được !
-...

Du nhìn những con chữ trên màn hình, thấy tim mình ngừng đập.
Cậu sao thế nhỉ? Cô nhìn qua nhỏ Hương, hai chị em nhìn nhau. Cô cười mà thấy..tim mình kỳ cục.
Tự nhiên sao cậu lại thế? Xưng hô nghe kỳ cục. Cô và cậu thỉnh thoảng có chát với nhau trong công ty nhưng ít khi cậu chủ động chát với ai trước. Cậu có nhiều vệ tinh và ngày nào cũng ngồi trả lời tin đến mỏi tay. Cô đánh liều chát lại
- Ghen à?
-Ừ ! Đang sôi máu.
Một con icon đang đỏ lừ mặt, vô cùng giận dữ
Cô thấy mắc cười hơn là bất ngờ trước cái cách xưng hô vô phép của cậu
- Lý do?
- Không có lý do!

Nhỏ Hương kéo tay Du, thỏ thẻ 
- Chị Du quay qua nhìn mặt anh Kan kìa, quạu 1 cục !
Du lén quay qua nhìn cái mặt cậu đỏ bừng, hầm hầm. Quay lại nhìn nhỏ Hương, hai chị em núp mặt trong tấm gỗ ngăn từng bàn làm việc, cười rũ rượi.
Tim cô bỗng dưng nghẹn lại. Một cảm giác là lạ ...chen giành chỗ những thứ khác...

----

Cách xa nhau hàng ngàn cây số, hàng giờ đồng hồ...
Nhưng đó đâu phải là lý do cậu không thể quay về, đó đâu phải là lý do chia rẽ tình cảm giữa cậu và cô
Chiếc nhẫn cứ lấp lánh trêu ngươi tầm mắt cô, trêu ngươi một phút nào đó, một ngày đầu mùa Đông, cậu tháo chiếc nhẫn trên ngón áp úp của mình đeo vào ngón tay trỏ cho cô. Cậu rất quý nó, nhưng lại trao cho cô...
Một cảm giác mà bây giờ khiến mọi thứ nhức nhối. Bực bội.
Bây giờ cậu đang làm gì nhỉ?
11PM.
Đó là khoảng thời gian cậu đã từng giành cho cô.
Cậu thoát xác hoàn toàn, không còn là một 4438 ngang ngược, không còn là một 4438  hiếu chiến trong công việc. Mà là một chàng trai tháng 10 ngọt ngào, se lạnh cái lạnh ấm áp đầu mùa...
Im lặng lắng nghe những câu chuyện không mở đầu, không kết thúc của cô. Thông cảm, sẽ chia những giọt nước mắt cô khóc cho đời mình... Thầm lặng và mạnh mẽ. Nhưng bỗng dưng lại làm loạn trong trái tim tưởng chừng đã ngủ yên của mình.
Cô nhớ cái cách cậu hôn đánh chụt trong điện thoại, chúc cô ngủ ngoan như cô là một đứa trẻ.
Yêu cái cách cậu thỏ thẻ chút tiếng anh "Have a nice dream"
Và hơn 1 lần, giấc mơ đẹp của cô là thấp thoáng thấy nụ cười trẻ con của cậu.


----

4 ngày nữa...
Cô không muốn đếm. Nhưng anh vừa gửi mail cho cô

Còn 4 ngày nữa phải không em?
Anh mong rằng thời gian trôi thật nhanh để em về bên anh sớm một chút. Anh thật sự thấy hạnh phúc vì cuối cùng ông trời lại cho ta đi đến một kết thúc tuyệt vời như thế.
Em yêu nhớ ngủ sớm nhé.
 Hứa cho em 7 ngày cuối cùng không gặp nhau, không điện thoại, không chát face . Hy vọng là em sẽ không giận anh với cái mail bất ngờ này. Nhưng anh nhớ em...
Anh lúc nào cũng có cái cảm giác rằng mình không nắm giữ được em. Anh sợ cái cảm giác bất an này.
Anh không muốn tỏ ra mình yếu đuối nhưng Anh Yêu Em. Em biết mà phải không?
...

Cô không muốn đọc nữa, cô muốn khóc !
Cô vùi mặt vào trong gối
Haiti
Haiti
Cái âm thanh kia cứ vang vang bên tai cô
Mệt mỏi
Bất lực

----

- Hôm nay Sếp gọi chị chuyện gì thế? Bị la gì à?
- Chuyện riêng ấy mà
-Chuyện gì?
- Làm mai cho Nhật - con trai bà ấy. Hẹn tối ngày kia gặp mặt.
- Thế chị có đi không?
- Đi
-Ừ !

----

Từ bao giờ khoảng cách giữa cô và cậu xa ngút ngàn đến thế. Cô lặng lẽ đeo phone, bật bài "Giấc mơ chapi"
Úp mặt xuống bàn làm việc, nghĩ đến những nụ cười gần như sắp mất của mình.
Đau nhói trong tim
Cô biết là cậu đang quan sát mình, nhưng cô không muốn nhìn cậu. Cô sợ...
Sợ trái tim mình nổi loạn, sợ mình mất kiểm soát
Sợ mình khóc nấc lên khi cứ nhìn cái ánh mắt đầy nỗi buồn của cậu.
Sao cậu phải buồn? Người phải buồn là cô chứ !
Người phải phát điên là chính cô mới phải chứ? Sao cứ ngồi đây, nhìn cậu mỗi ngày, nhìn nỗi đau của chính mình mỗi ngày mà không thể làm gì? Không thể oán trách, không thể giận hờn !!!
Cô ước gì ! Ước gì cậu vô hình !

---

- Em sắp đi Haiti
- !?
- Chúc chị hạnh phúc
-...Ùm.
- Em...xin lỗi!
- Bao giờ đi?
- 15 ngày nữa...
- Mà chị đã quyết định cưới anh Nhật thật sao? Nhanh vậy sao?
- Tình cờ anh ấy là...bạn cũ.
-..... Ùm...

---

Cô đã ước gì cậu vô hình.
Cậu không vô hình
Và cậu sắp biến mất !
Haiti là nơi nào? Cô không biết !




3 Ngày...
Gom hết lại những gì liên quan đến cậu, xếp vào một cái hộp. Không lớn lắm nhưng đầy âm ấp những kỉ niệm... Trả lại cậu bên gốc cây, tán rộng. Nơi lần đầu cậu cho cô mượn bờ vai để tựa.
Chôn cái hộp cùng mọi thứ phải bước qua...
Nhưng...
Làm sao trả đây cái nắm tay đầu tiên cậu dắt cô vào lớp học của công ty ?
Làm sao trả đây, cái ôm tạm biệt hôm tiễn cậu lên đường làm nhiệm vụ.
Trả được hay không những cái cười bẽn lẽn của cậu?
Trả được hay không những lúc cậu cố tình làm cái mặt chàu quạu, vì có lần cô bảo cô thích...
Làm sao để trả đây?
Gửi cho gió, hay cho nắng?
Cô nhìn chiếc nhẫn vẫn trên tay mình, nhẹ nhàng tháo ra, đặt cạnh chiếc hộp...
Đẩy từng lớp đất nhỏ, chôn cùng với những sự thật không thể nói hết thành lời...

---

- Chị Du. Chị đang qua lại với Kan phải không?
- Có chuyện gì không Thăng?
- Kan là của em. Chị biết điều đó không?
- !!?
- Kan thích con trai. Chị không biết sao?
- !?!
- Giờ chị biết rồi đó. Tránh xa anh ấy ra.
- !!!

Cô chợt nhớ ra có 1 lần, cậu bảo 
"Ai cho em cảm giác là em thích, em không phân biệt trai gái"

----



Ngày mai...
Cô sẽ là người của người khác...
Sẽ thôi không nghĩ nữa
Thôi không trì hoãn nữa. Nhật không đáng bị cô đối xử như vậy. 3 năm rồi...kéo dài  rồi kéo dài nhưng chẳng có sự thật nào thay đổi cả...
Thăng cũng đã sang Haiti ngay sau đó, khi công ty lại có đợt tuyển nhân sự cho chi nhánh ở Haiti.
Họ sẽ gặp nhau rồi cũng có một kết thúc đẹp.
Như cô
Phải không?




19 nhận xét:

  1. Miss không cố ý lấy tên mọi người trong truyện ngắn này, nhưng những cái tên này cứ chạy ngang đầu Miss khi Miss viết câu chuyện này.
    Cảm ơn tất cả mọi người mà Miss đã mượn tên nhé :)
    Đặc biệt là Du đấy ! Miss muốn lấy tên nhân vật chính là Hy, nhưng cứ thấy nó không hợp nên lại đổi... hì hì
    Vui nhé !

    Trả lờiXóa
  2. Có Chương nữa hả chài??? Mà sao C máng có xíu xiu vậy nhỉ? ;((

    Cái biểu tượng cảm xúc nhà nàng bị thúi òi, sữa lại đi!!! hehe

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Miss không biết sửa, mà cũng chưa có thời gian để ...ngâm cứu. he he
      Nhắc vậy thôi, chứ Miss biết viết cái gì về C bây giờ nhỉ???
      Đừng có khóc, khi nào có thời gian Miss bù lại nhé ! hihi

      Xóa
  3. Có gì đâu mà phải ngại hả Miss? Du cũng chỉ 1 cái tên thôi, thiếu gì người trùng tên nhau, TD đâu phải là độc quyền, hehe

    À, mà tuy lấy tên là Du, nhưng nhân vật này tính cách là của Miss, câu chuyện cũng là của Miss, với anh chàng baby Kan đó.
    Hôm nàng post cái pic đó lên, thấy cũng… nghi nghi mà ko dám hỏi. Nay đọc entry này thì hiểu dc thêm.
    Có gì lạ nhớ kể thêm nàng nhé! :)

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Du nhận thấy nhân vật này mang tính cách của Miss thật sao???
      Miss viết tặng ku cậu ấy thôi, chứ cu cậu ấy trẻ con phải biết, đối xử với ai cũng như nhau hết.
      Rất thích chụp ảnh, và có thể nắm tay bất cứ ai như vậy đấy.Có thể hì hụi ăn chung 1 tô bún với 1 đồng nghiệp nữ nào đó...
      Cậu ấy vô tư lắm !
      Lúc Miss bảo chị viết truyện cho em xong òi, cậu ấy hỏi kết thúc thế nào? rồi lại đoán mò là "chị cho em chết phải hông?"
      Miss cười ha ha không biết nói thế nào. cậu ấy lại chát qua "Ai cho chị cười, sao nhận tin nhắn của em lại cười khoái trá như thế???"
      Hết chịu nổi lun. Câu ấy bảo Haiti động đất, cho em qua đó cũng xem như là cho em chết rồi...
      Cậu ấy chưa đọc truyện, chứ nếu đọc thì chắc...giận Miss đấy ! he he
      cậu ấy muốn làm quen với DN :)
      Công ty Miss có cơ sở ở Haiti nên ....

      Xóa
  4. Ợ, lúc đầu đọc Nắng tưởng Miss viết về anh Kan chứ. Ai ngờ đây là 1 chuyện ngắn mà Miss sáng tác. :)
    Đáng yêu và có phần sâu sắc Miss à.
    Luôn như thế này nàng nhé. :)

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. A Kan đang bận bịu với mớ bòng bong của chính mình. Không có thời gian chạy qua đây đọc entry Nắng ơi.
      Lúc viết truyện này Miss cũng có nghĩ đến Kan đấy. Nhưng là vì mượn cái tên. Hì hì
      Vui vì Nắng thích truyện này.

      Xóa
  5. Đây là 1 câu chuyện hay của muội. Chúc muội luôn vui vẻ, mọi điều tốt đẹp trong cv và cuộc sống nhé!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cảm ơn Ca Ca nhìu nè. hì hì
      Ca cũng vậy nhé...
      Nghe giang hồ đồn Ca đang iu. Muội cũng đang háo hức đợi C kể xấu Ca đây, he he

      Xóa
  6. Nàng đẹp lắm Miss ahm. DN xin lỗi Miss vì chưa thể đọc entry được.
    Nhưng bản nhạc " Đêm thấy ta là thác đổ" hòa cùng bức ảnh làm DN cứ ngắm mãi, như có ma lực nào đó thu hút. DN nhìn hình của Miss dưới ánh đèn mờ ảo, một góc trong cuộc sống và tâm hồn của một cô gái tên Miss đã hình thành trong tâm trí của DN .

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Nàng khen Miss nhiều quá, khiến Miss ngại đấy !
      Hình này là do nàng Smile và nàng ANNA trong yahooblog chụp cho Miss đó ! he he
      Hẹn với 2 nàng ấy vui lắm :)
      Phải chi có Nàng ở đây, dắt Nàng theo. he he

      Xóa
    2. DN nói thật lòng đó Miss ạ. Người con gái đẹp nhất khi họ tự tin và có một tâm hồn từ trái tim mà .

      Cuộc sống khép kín, đi đi về về của DN đã làm cho DN mất đi kỹ năng giao tiếp nên nhiều khi có muốn gặp gỡ ai đó thì cũng rất e ngại. Vậy mà không hiểu sao DN có đi xem chỉ tay mấy lần, mấy bà thầy bói đều nói DN có tài ngoại giao và óc kinh doanh mặc dù DN học y. Chắc tại mấy bà đó học từ sách vở ra nên đều răm rắp có cùng một phán đoán, chứ làm sao họ hiểu cuộc sống của mình được Miss nhỉ .

      Xóa
    3. Miss cũng muốn tin mình là người tốt. Nhưng có nhiều lý do để thấy mình không phải tuýp người này...
      Một chút buồn trước khi nhắm mắt buổi tối, và thức dậy với 1 ngày dài đầy ấp công việc. Bận và bận
      Em trai rủ rê ra kinh doanh riêng, rủ nhau ra Huế...
      Thấy chông chênh quá. Có một cô Nàng (ANNA) bảo Miss nên dừng lại 1 chỗ, tìm 1 bờ vai, để ổn định.
      Nhưng với Miss. Tình yêu không còn quan trọng lâu lắm rồi, chỉ muốn kiếm thật nhìu tiền, có thật nhiều thời gian để đi khắp nơi, giúp cho bao mảnh đời bất hạnh hơn cả mình.
      Miss đứng giữa ngã tư, và bật khóc vì thấy ông lão kia già nua đi xin ăn, còn bị người chửi mắn nữa...
      Thế giới này, lắm điều thương tâm quá Nàng à...
      Vui cả tuần nhé DN

      Xóa
    4. Miss có điểm giống DN đấy. DN hay âm thầm nhìn những người cực khổ như vậy đó, mình không đủ khả năng để giúp họ có được một công việc ổn định, sung túc như bao người nhưng mong mình có thật nhiều tiền để giúp đỡ họ một phần , dù ít ỏi nhưng hy vọng sẽ đem lại chút ấm áp nào đó để họ có động lực vươn lên.
      Cuộc đời này lắm những bất công, có người chỉ một cái khất tay, một chữ kí mà vun tiền bạc tỷ chỉ cho một cuộc vui chơi, một đêm thư giãn, ăn uống . Vậy mà những con người lao động cật lực gom góp cả cuộc đời đằng đẵng lại không đủ cho một cuộc vui chơi đó.

      Có lần trong túi còn vỏn vẹn 9 ngàn đồng ,DN thấy một bà lão bò lê bán vé số giữa trời nắng gắt , lúc đó DN cũng đang đói và khát nên DN hiểu cảm giác của bà lão, đành nhịn để gởi bà mấy đồng đó.Nhiều lần DN hay xót xa như vậy nhưng thấy bao người vẫn đi đi lại lại , DN lại nghĩ có lẽ mình quá nhạy cảm chăng. Rồi tự trách mình không đủ mạnh mẽ, không đủ chín chắn trong suy nghĩ nên mới yếu mềm như vậy.

      Hồi năm đầu tiên ra đây, DN đi lạc trên một dốc núi ở Huế , thấy một vùng toàn là cảnh nhà lá sụp sụi, mấy trẻ nhỏ thì đen đúi, chân trần nheo nhóc, quần áo thì rách rưới nhưng nổi bật ở mỗi căn nhà nâu ấy là chiếc xích lô màu tím nhạt mới toang, sạch sẽ, tươm tất vô cùng. Từ đó , DN mới biết hóa ra đoàn xích lô ở những khách sạn dọc đường Lê Lợi là từ đây mà ra. Họ nâng niu, chăm chút chiếc xích lô ấy còn hơn bản thân mình , vật chất giá trị nhất của họ và hy vọng của họ đều nằm ở chiếc xích lô ấy.

      Xóa
    5. Đôi khi lại muốn mình là ai đó lớn lao, để có khả năng thay đổi nhiều hơn, giúp đỡ nhiều hơn....
      Miss đọc 1 bài báo,thấy ông lão đi lãnh quà tết, đi bộ, xa mấy chục cây số mà còn phải vác theo can nước 20 lít để đi đường. Qùa chẳng là bao mà cực khổ nhọc nhằn mới nhận được. Nghe đau lòng thật đó DN. Miss tự dưng thấy ghét người cho quà...Sao không đến nhà ông lão ấy...hay ít ra cũng đến 1 nơi gần hơn...Nhìn nụ cười hp của ông lão khi nhận quà mà Miss thấy cuộc này cay đắng quá chừng...

      Xóa
  7. Hơ! sao lại có cái tên Kan thế nhỉ?

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Miss mượn tên Kan đấy ! hì hì
      Những cái tên trong truyện này toàn là tên của mọi người trên blog đấy ! vui không? he he

      Xóa
  8. Vậy cô ấy sẽ hạnh phúc chứ Miss. DN không đứng về phía ai cả ahm, cả cô và cậu . Hí hí ...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Miss cũng không biết mình nên đứng về phe nào.
      Ai cũng có nỗi khổ hết, cs không cho mình lựa chọn, nên mình phải tự cho mình cái bản năng lựa chọn những gì là tốt nhất cho mình.
      Cô ấy sẽ hp Nàng ạ.

      Xóa