Được tạo bởi Blogger.

Chủ Nhật, 8 tháng 2, 2015

Thương Em Đi...





"Thương em đi, anh sẽ có người giặt quần áo dùm nè, nấu ăn dùm nè, dọn dẹp dùm nữa nè, sướng quá chừng luôn..."
Đó là em của tôi, một cô gái lớn xác, thích nhõng nhẽo, thất thường và đôi khi bất cần hơn mức cần thiết...
Em không đẹp như mơ như mộng, không giống chút nào với nhân vật nữ chính trong những câu chuyện em viết, nhưng em rất đặc biệt. Ít ra là với tôi. Tôi đã khác, đã thay đổi và tôi của ngày hôm nay đã là tôi mới với mớ cảm xúc quá chòng chành, tiếc nuối...
Kể từ ngày em đến.
Có quá nhiều kỉ niệm đến mức giống như hơi thở, không thể nói điều gì đặc biệt hơn vì giữa chúng tôi là những giao ước thầm lặng, những yêu thương thầm lặng, những cái nhìn da diết như biển, như sóng và im lặng như một đêm đầy sao, trăng tròn và gió lạnh.
Tôi và em , là một khoảng cách xa vời vợi.



Tôi chưa từng yêu ai, và kể cả khi gặp em, em cũng chỉ là một trong những người thích tôi, được tôi nhận làm...em gái.
Em có vài ba mối tình, là em kể thế, nhưng cũng khó tin lắm, tôi nghĩ ở tuổi em lẽ ra người ta phải chững chạc hơn, dịu dàng hơn, suy nghĩ sâu sắc hơn nhưng ...
Em hay dỗi như đứa trẻ và tầm ngẫm lỳ ngầm như một đứa trẻ.
Em thích lừa tôi những thứ cỏn con, nói dối những thứ vớ vỉn, bé tí để tung hỏa mù tôi, nhưng đến cuối em vẫn là người bị tôi...lừa. Nếu tôi không lừa lại em thì chắc chắn em cũng sẽ khai thật mọi thứ nhưng tôi thích thế, thích nhìn em cười tõn tẻn, dùng mấy cái móng tay cụt ngủn, bấu vào cẳng tay tôi , nhột nhột, ngộ ngộ.
Em có nụ cười của người không bao giờ có những ý nghĩ xấu xí trong đầu, không giống chút nào với cái lịch sử vài ba mối tình mà em kể, mà nếu có thật tôi tự hỏi thằng ngu nào đã để vụt mất một người con gái như em.
Tôi lại tự hỏi mình, tại sao lại tạo ra khoảng cách quá lớn, chia cắt trái tim mình với trái tim em.
"Trái tim anh sắt đá quá chừng, đã thế đừng cho em quá nhiều cơ hội để gần anh, để thương anh..."
Tôi chỉ biết im lặng, để em tự an ủi mình, tự dỗ nín khi khóc , và tự mạnh mẽ...
Tôi không hiểu nỗi bản thân mình.
Vì tôi chưa yêu
Vì tôi không yêu
Hay vì em ở gần quá, sát quá, thân quá mà tôi hờ hững, cứ để đó, cứ tin rằng em luôn ở đó, chỉ cần quay đầu lại, là nhìn thấy em, nhìn thấy nụ cười em.
Hay là vì một điều gì khác?
Ngày tôi lên đường, đến một nơi cách xa em hàng vạn cây số.
Em vẫn đứng đó, ngay sau lưng tôi, vẫy tay, mỉm cười. Và tôi biết, ngay khi cánh cửa kia đóng lại.
Em sẽ khóc
Và tôi...sẽ cố nhịn để không rơi nước mắt.
Em và tôi, ngày ấy đã là hai khoảng trời.
"Vì sao em cứ tò tò đi theo đòi anh thương mãi thế?"
"Vì em thương anh mờ..."
Tình yêu. Mãnh liệt và đam mê, nó khiến người ta hạnh phúc cái kiểu hạnh phúc của hai người, nó đầy khao khát và bỏng cháy, nó khiến người ta đầy mê muội, huyễn hoặc...Nó là một bức tranh hoàn hảo của hai con người, của hai trái tim đồng điệu, tìm thấy nhau trong khoảng trời bao la nhất.
Nhưng Thương và tin tưởng nhau lại khiến người ta nghĩ đến thứ hạnh phúc gắn liền với những đứa trẻ, những bữa cơm yên bình, những đêm tựa đầu lên vai nhau, cho nhau những quan tâm , sẻ chia thành thật nhất, không quá mơ mộng, không quá ảo tưởng.
Mọi thứ rất thật.





"Thương em đi"
Em của tôi, không được tựa lên vai tôi như bao đôi tình nhân khác, nũng nịu nói với người con trai bên cạnh điều đó và sau đó sẽ cùng nắm tay nhau, có thể sẽ có cả hôn nữa...có thể lắm, nếu người con trai đó không phải là tôi
Em đợi chờ ,thương tôi trong vô vọng
Em nói "Thương em đi anh" trong tủi hờn, trong mớ cảm xúc dằn xé trong em, trong những câu trả lời chính em là người rõ ràng nhất
"Bây giờ, anh không thể cho em câu trả lời, em biết không...?
Khi nào đó em vui, em sẽ đùa lại
"Không thương thì thôi, dẹp, đá đổ, ngủ , nghỉ, phẻ!"
Nhưng tôi biết, sau câu nói đó em sẽ giữ im lặng rất lâu, đợi tôi an ủi, đợi tôi phản ứng, em biết rõ tôi sẽ nói "Em đi ngủ đi" nhưng em vẫn cứ đợi.
Đợi những điều tôi chưa thể nói.
Tôi lạc trong mớ lộn xộn cảm xúc nơi mình.
Tôi ước gì em đừng quá mong chờ nơi tôi như ban đầu, như khi chúng tôi chỉ là anh em, bạn bè bình thường, tôi ước gì em dễ dàng từ bỏ tôi như từ bỏ những người cũ.
Một lần nào đó, em nhắn tin khi tôi đang làm việc
- Người yêu cũ của em đi lấy vợ rồi anh ơi...Em buồn quá.
- Cũ rồi thì có gì mà buồn nữa em...chúc mừng người ta đi chứ!
- Ừ nhỉ, cũ rồi nhỉ, buồn vớ vẩn nhỉ
-Ừ, biết vậy thì đừng có mà buồn, đừng lây sang cho anh. Vì em buồn, anh cũng buồn đấy!
-....

Tôi ước gì em cứ "tưng tửng" và bỏ qua tôi. Kiểu như cách em vẫn sống.
"Tưng tửng nhìn cuộc đời, thấy đời vui như vỡ hài kịch, tưng tửng nhìn lại mình, thấy mình như vở bi kịch của cuộc đời"
Nó là từng là châm ngôn của em.
Nhưng một phần khác...
Tôi muốn và luôn cho em những hy vọng.
Tôi thích mời em đi ăn kem, để nhìn em hí hửng rắc socola đủ màu sắc lên ly kem của tôi, trang trí một chút mứt hoa hồng, một ít trái cây tươi cắt hạt lựu...
Và chắc chắn em sẽ nhìn cái ly thật to của tôi đầy thèm muốn, nhìn tôi tự nhiên dùng muỗng múc từng muỗng trong ly kem nhỏ của em rồi mỉm cười.
"Anh ăn xấu như ma luôn ! he he "
Thích nghe em líu ríu kể chuyện linh tinh trong khi tôi ăn hết ly của mình, ăn lấn sang ly của em...Hết kem, tôi lôi máy ảnh, chụp choẹt cho em vài kiểu ...để dành về nhà ngắm một mình.
Thích cái cách nói lệch chữ của em. Thay vì nói "Em thích!". Thì em thường nghịch lại "Em thít!"
Thích cái cách em ngồi nhổ tóc trên đầu tôi, cọng nào cọng nấy mướt rượt, mập ú, khỏe mạnh mà em cứ khẳng định đấy là tóc sâu.
Thích cái kiểu vừa viết được cái gì đấy hay ho, em khoe liền, đọc liền cho tôi nghe. Những lúc đấy, hít hà mùi tóc thơm của em thỏa thích , tưởng tượng mình là nhân vật chính.
Thích cái kiểu mỗi lần đi xa, than mệt với em, em sẽ rất ngọt ngào
- Ngoan , khi nào về em sẽ bù lại cho anh...
Tôi biết, khi bên em, nhìn em nũng nịu, tôi cũng tự biến mình thành đứa trẻ.
Tôi thích sự quan tâm từ em
Tôi thích nhận những tin nhắn đôi khi chỉ vài chữ
" Thương em đi, mai em dẫn anh đi ăn kem"
Nhưng tôi không đủ can đảm để nói thương em...
Tôi có thể chạy đến bên em, mang thuốc đến khi em bệnh, đưa em đi bác sỹ, có thể ngồi canh em hàng giờ để em ngủ.
Em thích làm mọi thứ một mình, cà phê một mình, xem phim một mình...nếu không có tôi, em sẽ làm mọi thứ một mình, nhưng em không bao giờ ngủ được khi một mình.
Hôm nào nhà trọ em về quê hết, em thức mấy đêm liền, ngày vẫn đi làm.
Tôi ước gì mình có thể ôm em, nhìn em sa sút mất ngày đó mà tôi đau đến ngạt thở.
Khi em buồn, em khóc. Tôi sẽ nuốt nước mắt vào lòng, đứng đó, nhìn em tự mình đứng dậy, tự mình vượt qua...
Tôi có thể vì em mà đôi khi quên bản thân mình nhưng nói thương em thì tôi cần thời gian.
Tôi đã không còn là tôi kể từ lúc gặp em.
Tôi khẳng định với em ngay từ đầu, chúng tôi là bạn bè tốt.
Nhưng rồi, tôi thích đi ăn kem, một sở thích không giống với một người đàn ông 30 cho lắm!
Tôi thức khuya trò chuyện với em, thậm chí, nếu không sợ em mệt, tôi sẽ trò chuyện tới sáng. Một thói quen không tốt chút nào với cái lịch ngủ bắt đầu từ 20h kể từ ngày bé của tôi.
Mọi sinh hoạt, cuộc sống của tôi, dường như đã không thể thiếu em.
Tôi chưa bao giờ tưởng tượng được cái cảnh, mình vì muốn trò chuyện với một cô gái mà nửa đêm,vì sợ cả nhà nghe tiếng,mà leo lên mái nhà, ngồi ôm mình trong gió lạnh, đợi điện thoại reo lên với cái giọng chèo nẹo của em
"Thương em đi, anh sẽ không phải chui vào to-let thì thầm nói chuyện đêm khuya với em nữa, mất hình tượng lắm!"
Những lúc đó, tôi chỉ cười hihi
Gia đình tôi biết rõ những hành động kì quặc của tôi là vì ai
Gia đình tôi rất quý em
Nhưng những khoảng cách không thể kéo lại gần thêm nữa, vì những đấu tranh tư tưởng , đấu tranh giữa lý trí và con tim tôi.
Tôi thật sự không hiểu mình đang làm gì.
Em bảo tôi bao nhiêu lần "Thương em đi anh". Tôi vẫn lạnh lùng nói không, nhưng em bảo "Nhớ anh lắm, qua em đi, em sẽ lôi anh vô cái bụi nào đấy, ôm hun một cái cho bỏ ghét!..."
Tôi cũng tất bật ăn cơm tối, tất bật dặn dò nhà để cửa, tất bật chạy đến nhà em, đợi em thong thả đi ra, đợi em leo lên xe...
Và mỗi đêm về nhà, tôi thầm cảm ơn em. Vì nếu em lôi tôi vào cái bụi nào đấy, hay cứ ở đấy, ôm lấy tôi, chắc chắn tôi sẽ chẳng thể nào buông ra nổi.
Chỉ cần mỗi ngày, được nhìn thấy em, được nghe em trò chuyện là tôi mỉm cười cả vào những giấc mộng.



Những ngày đi xa em... là những ngày dài bất tận. Tôi đã ra đi mà chẳng dám để lại bất cứ lời hứa nào cho em ngoài lời hứa là sẽ trở về...
Trong những câu chuyện em kể tôi nghe, em khoe với một người nào đấy về người chồng có cái nghề...của tôi. Tôi không cấm cản em điều đó, tôi tự nhiên nhận lấy như thể tôi là chồng em thật.
Hay khi chúng tôi nói về những đứa trẻ, về sự giống nhau hay khác nhau, về mong muốn nó sẽ như thế nào, tôi nói giống như em là mẹ, và tôi là ba...Em sẽ theo đà đó mà gom lại
"Thương em đi..." Mỗi ngày một da diết, đau khổ
Nhưng...tôi vẫn im lặng.
Tôi tự ghét bản thân mình. Ghét cái sự "tưng tửng" trong con người tôi. Tưng tửng là từ mà em thích dùng nhất, dùng để chọc tôi, chửi mắng tôi, nũng nịu với tôi...Tôi chưa từng thấy ai chỉ dùng có hai từ mà thể hiện hết tất cả những cung bậc cảm xúc, yêu-thương-giận-hờn như em...
Em rất đặc biệt mà, nên em mới có khả năng làm thay đổi một người đàn ông khô cạn như tôi, mới có khả năng làm tôi thấy trái tim mình chao đảo, dại khờ và mịt mờ.
Trong đời em, có lẽ "Tưng tửng và Thương em đi" là những từ em nói nhiều nhất.
Em kể cho tôi nghe về câu chuyện 999 đóa hồng, về người con trai không có can đảm nói lời yêu mà chỉ biết thể hiện mình bằng những bông hoa hồng trong bí mật. Người con trai ấy tự hứa đến bông hoa thứ 1000, anh sẽ nói ra lời yêu cô gái nhưng hôm đó, tay cầm đóa hoa cuối cùng, anh đã ra đi mà không hề biết rằng cô gái ấy mỗi ngày đợi anh mòn mỏi, mỗi ngày trông ngóng để nhận lời người con trai yêu mình trong thầm lặng...
Sau khi em kể cho tôi câu chuyện đó, chúng tôi đã không còn trò chuyện với nhau nữa.
Em không thèm nói chuyện với tôi nữa.
Em im lặng
Không có ai nói tôi " Cà chớn" như em nữa
Không có ai đòi thương tôi nữa.
Cũng không có ai đợi chờ tôi trong vô vọng nữa.
Không còn nghe tiếng em khóc, em cười, không còn được nghe em kể chuyện, không còn em dụ ngọt mời tôi đi ăn kem, không còn ai bấu tay tôi với những móng tay cụt ngủn, không còn tóc thơm để ngưởi, không còn nữa rồi...
Em ra đi vào một ngày gió...
Cái cảm giác này nó miên man, da diết lắm người ạ... Nếu một ngày ta nhận ra, người mãi nằm sâu trong lòng đất, ta muốn dang tay ôm lấy cũng chỉ là trong suy nghĩ...
Có những kĩ niệm, không hình, không tướng, nhưng vẫn luôn có một chỗ đứng, nép thật sâu vào nơi ấm áp nhất, nơi mà đôi khi nghĩ đến ta đưa tay muốn đẩy giọt nước mặn chảy ngược lại...
Có những yêu thương chẳng thể nào là hư ảo... Dù là ta tưởng tượng, dù là thật hay giả đều là những cảm xúc từ tận đáy lòng...
Tôi nhìn tấm ảnh em, tấm ảnh tôi chụp em trong một mùa gió lạnh, em vẫn ở đó, nhìn tôi và mỉm cười.
"Thương em đi..."
Tóc rối
Vai gầy
Đợi chờ tôi một câu trả lời.
Tôi đã có rất nhiều điều ước, tuổi thơ của tôi với biết bao điều ước, tuổi trẻ của tôi với biết bao hoài bão.
Chưa có điều ước nào tôi thật lòng như đêm nay
Ước gì, khi tôi quay lưng lại, em sẽ đứng đó, vẫy tay và mỉm cười
"Thương em đi..."
Tôi biết rằng, em hiểu rõ tôi đến từng ngõ ngách, hiểu rõ những tình cảm sâu đậm tôi dành cho em, hiểu rõ khi em tự mặc định cho tôi thành một người chồng trong một sự cam kết không giấy tờ, pháp lý thì tôi cũng đã tự mặc định em là một người vợ.
Tôi biết, em hiểu điều đó rất rõ, rất thật...



Sân bay một ngày đầy gió như ngày em không còn trên cõi đời này, lạnh buốt và tê tái.
Tôi bỏ lại một thời nông nỗi khi bên em
Bỏ lại khoảng thanh xuân ngắn ngủi có em
Bỏ lại cuộc đời đã không còn em bên cạnh...
Tiếp tục bước đi con đường của mình, một cuộc đời mà vì nó tôi đã không dám nói lời từ tận đáy lòng mình.
Tôi nhớ một người con gái với mái tóc rối trong gió, mảnh mai đứng chờ tôi đến chỗ hẹn, dọa nạt ôm tôi, dọa nạt hôn tôi nhưng chưa bao giờ dám làm.
Tôi nhớ cái cách em cố tình gọi tôi là chồng, cố tình cho tôi một thân phận.
Tôi nhớ những cơn đau đầu của em, nhưng tôi đã chẳng bao giờ nghĩ đến những điều xấu nhất ...
Tôi nhớ một cô nhỏ thích làm những điều trái ý tôi với sự biện bạch "Em thít!"
Tôi nhớ một cô nhỏ làm tôi thay đổi từ một người đàn ông thành đứa trẻ.
Em ạ...Nếu một lần nữa, được nghe em thì thầm
"Thương em đi anh..."
Anh sẽ an yên mà trả lời
Ừ...thì anh thương em. Từ lâu lắm rồi.

Miss.

7 nhận xét:

  1. Năm mới, sang thăm, chúc nàng nhiều sức khỏe, nhiều vốn sống để tiếp tục viết những câu truyện cho mình, cho người.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cảm ơn Nàng rất nhìu :) , dù muộn ta cũng chúc nàng lun vui tươi và nhìu thành công trong cs nhé.
      Hôm nay ta mới lên trả lời được và chưa đi dạo được đâu cả.... Hihi
      Hy vọng là ta vắng nhà lâu quá sẽ k bị lãng quên :)

      Xóa
  2. Miss! Ta sang thăm và chúc nàng một năm mới thật xinh tươi, nhiều may mắn và thành công, mọi mơ ước đều trở thành hiện thực, nhất là nàng sẽ tìm thấy hạnh phúc của mình nhé!

    Trả lờiXóa
  3. Miss! Đến hôm nay ta mới có thời gian đọc hết câu chuyện này. Buồn quá! Sao cái kết nào của nàng cũng buồn vậy hả Miss? Ừ thì cái kết buồn thường khiến cho câu chuyện lưu lại trong lòng độc giả lâu hơn. Dù buồn ta cũng thích sáng tác của nàng.

    Cái anh chàng này đúng là ngốc nhỉ? Trong tầm tay lại ko chịu nắm bắt, để đến khi vuột mất rồi mới hối tiếc. Đây là bài học cho mấy anh chàng ko chịu suy xét kỹ lòng mình nhỉ?

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ta cảm ơn Nàng rất nhìu vì những lời chúc trên đây. Hihi Nàng cũng phải luôn hạnh phúc và mỉm cười thật nhìu đó.
      Còn câu chuyện này thì lẽ ra ta k úp lên đâu, nhưng có 1 người con trai đọc được và muốn ta úp nó lên... Hịi Người ấy bão : Sao chuyện tình cảm lại khiến người khác phiền nảo quá zậy em? Nặng lòng ghê lun á!
      Hịi Câu chuyện này là ta lấy ý tưởng từ 1 câu chuyện có thật, có 1 người con trai vô cùng tuyệt vời đang ngày ngày chiến đấu với căn bệnh ung thư của mình, đã đứng giữa bờ sinh- tử, đã từng từ bỏ cs nhưng sau đó vì tình iu, vì trót trao trái tim cho 1 ng con gái mà suốt trong quá trình điều trị, cô ấy lun động viên cậu....
      Đó là 1 truyện ngắn khác của ta mà ta chưa công khai. Ta mún nó hoàn hão 1 chút nữa, vì ta cũng là ng chứng kiến chuyện tìnb có thật đó :3
      Bình yên Du nhé!

      Xóa
  4. Lâu lắm rồi ca mới quay lại đây. Đọc mẫu truyện này và được biết dựa theo chuyện có thật, ca cũng không biết nói gì luôn. Nếu là truyện muội sáng tác, ca sẽ có chút ý kiến :D

    Sang năm mới ca chúc muội gặt hái nhiều thành công trong cuộc sống, trong công việc, luôn trẻ trung, xinh xắn, yêu đời và hạnh phúc nhé. Chào muội.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Đúng là lâu lắm rồi Muội mới lại thấy cái tên Triệu Hoàng trong mail của mình... Một sự mất mát khá to bự đây. Hì hi
      Hồi đó chị Hai của Muội hay hỏi " Triệu Hoàng là thằng nào mà mỗi lần cmt cho pé dài ơi là dài lun. Thích nghe!" Rồi lúc Muội đổi themes bị mất link nhà Ca, chị2 cũng lục tục đi kiếm để gửi qua cho Muội. Hihi nghĩ lại thấyy vui gê
      Truyện của Muội thiếu sót và còn vụng nhìu lắm, lâu rồi chẳng có ai góp ý cho Muội nâng tay nghề cả, nên chưa có hoá Thiên Nga được, vẩn lệt đệt như vịt thôi Ca ạ..
      Mới đầu năm thôi mà Muội đã hoàn thành 1 việc lớn òy nên hy vọng cả năm đều may mắn , thuận lợi. Mong là Ca cũng mau chóng tìm được niềm vui, hạnh phúc cho riêng mình. Thành công giống như Ca nói đó, nó là cảm nhận riêng của từngv người nên Muội cũng mong Ca sẽ luôn tìm thấy điều đó trong chính mình. Ca nhé!
      Đôi khi Muội cũng nhớ Ca và thi thoảng nhắc đến Ca với 1 vài fan hâm mộ truyện của Muội trên 1 vài trang web. Ca đừng phiền lòng nhé. Hihi đừng nhảy mũi lun!
      Nhân vật trong truyện mới của Muội có họ Triệu đấy! Ca nhắm mắt làm ngơ xem như trùng hợp nhe. Muội thích nhân vật ấy. Cậu ấy là 1 Thiên Sứ họ Triệu. Đảm bảo là Muội chỉ mượn cái họ của Ca thôi đó! Hi
      Gần 2h sáng òy. Muội đi ngủ đây
      Ca ngủ ngoan :)

      Xóa