Được tạo bởi Blogger.

Thứ Tư, 18 tháng 3, 2015

Thiên Sứ Đen



Tặng Thụy Du
Hứa với Nàng lâu lắm nhưng giờ mới tặng. :)




Trời gió...
Chàng trai lặng lẽ ngồi trước biển lớn.
Cậu mỉm cười thư thái nhìn người con gái trước mặt mình.
Mái tóc dài tự nhiên hòa vào ánh hoàng hôn của một chiều mùa Thu se lạnh.
Cậu bắt đầu đứng dậy đong bàn chân mình vào dấu chân cô để lại trên cát...như bao lần.

- Thụy!
Cô gái quay lại
Chàng trai cũng quay lại
Một bóng người chạy từ đằng sau tới, vụt ngang người cậu, chạy đến bên cô gái.
- Đã bảo Thụy đừng có lang thang ngoài biển giờ này một mình rồi, nguy hiểm lắm, cái gì cũng nhường, cũng nhịn, cũng nghe lời người khác nhưng sao có mỗi chuyện này lại cứng đầu cứng cổ thế!
Cô gái mỉm cười thật nhẹ
- Tớ có một mình đâu, có cậu lẽo đẽo theo sau còn gì, có biển nữa, biển sẽ đỡ nếu tớ ngã! hihi
-Hazz. Thụy đừng có nói chuyện kiểu như thế, tớ nghe không hiểu đâu. Oa..! Thiệt khổ ghê, làm vệ sỹ cho một người như Thụy, hại tớ đau tim mỗi ngày, mỗi phút luôn í... A...a!
- Hihihi...

Chàng trai vẫn đứng đó
Bần thần...
Cô ấy tên là Thụy.
Còn mình?
Mình là ai và từ đâu đến?
Tại sao người con trai vừa nãy có thể xuyên qua người mình?

* * *


Cà Phê và Hoa Hồng 


Biết rõ anh thích cà phê nên nhỏ cũng học cách của một người, lặn lội đi thật xa, tự mình tìm thấy loại cà phê ngon nhất, thơm nhất, đóng vào một lọ thủy tinh, thắt nơ, mang về tặng anh làm quà kỉ niệm, làm tin là anh sẽ tỉnh dậy, một ngày gần nhất.
Hy vọng là có món quà này, có những ký ức về người mà anh yêu anh sẽ thôi hờn dỗi với thời gian, định mệnh.
Hơn 3 năm rồi, anh cứ nằm đó, như một cái xác, không ai tin là anh sẽ tỉnh, ba mẹ cũng đã thôi chờ đợi, cũng đã kí quyết định với bệnh viện là sẽ để anh ra đi thật nhẹ nhàng, để anh về với nơi mà anh cần về...thôi lưu luyến anh lại với trần gian đầy bất hạnh, với một căn phòng quanh năm màu trắng, với một thân xác gần như chưa bao giờ động đậy kể từ ngày đó...Nhưng nhỏ tin là anh sẽ tỉnh dậy. Chính Thiên Sứ đã nói với nhỏ điều đó.
Thiên Sứ thích hoa hồng, hoa màu trắng.
Thiên Sứ mặc áo màu đen, lạnh lùng.
Thiên Sứ có mái tóc dài thật dài...
- Này nhóc, thôi nghĩ đến ta với những điều linh tinh đó đi!
- A, ông đến rồi, Triệu Thiên Sứ. Ông đi đâu mà lâu thế, cả tháng nay tôi đang chờ ông để hỏi xem khi nào thì anh hai tôi sẽ tỉnh. Ngày mai là ba mẹ tôi đến..."tiễn" anh ấy đi rồi!
- Nếu hắn tỉnh thì nhà ngươi phải đi theo ta 3 năm đó, ngươi không hối hận sao?
- Không ạ!
-Là anh trai ngươi hắn không chịu tỉnh, cứ đi lang thang theo một cô gái. Nhưng giờ hắn hiểu ra rồi, trong khi ngươi đang ngồi ở đây, nghĩ linh tinh làm ta xuất hiện nơi này thì hắn chắc cũng tỉnh rồi.
- Theo một cô gái?
Nhỏ ngồi tẩm ngẩm...
Anh trai nhỏ đâu dễ gì phải lòng một cô gái.
Cũng vì một cô gái mà anh mới thành ra như thế, nằm bất động mấy năm liền. Nhỏ từng hỏi Thiên Sứ, tại sao anh không về mà cứ lang thang mãi thế
Thiên Sứ bảo anh trai chưa tới số, nhưng lại vì quá đau cho thực tại mà muốn quên đi, không muốn trở về.
Trong suốt thời gian đó, anh đã đi đâu? Và quên được những gì?




                                                                   * * *

Từ ngày anh tỉnh dậy, anh im lặng hơn, trầm hơn và hay nhìn ra hướng biển.
Thỉnh thoảng anh đến nhà My, xin ba mẹ My cho lên phòng My phụ dọn dẹp...

Anh và My là bạn thân từ ngày bé, cùng chia sẻ những buổi trưa ngoài cây phượng già, cùng chia sẻ những ước mơ kì lạ nhất, ngộ nghĩnh nhất...
My thích hoa hồng trắng, nhà My có nguyên cả một vườn. My bảo : Khi nào My chết,anh hãy tết vòng hoa màu trắng, đội lên đầu cho My nhé. My sẽ làm cô dâu đẹp nhất.!
Anh bảo My hâm đơ, vì chết đi rồi thì còn biết gì nữa, vì có ai nghĩ ngày mình bị chôn dưới nấm mồ lại là ngày mình làm cô dâu. Chỉ có đứa hâm như My mới nghĩ được vậy thôi.
My không giận, My chỉ cười hì hì
- Anh không biết sao? My tin là khi mình kết thúc cuộc sống trên trần gian này, thì một cuộc sống khác đang đón nhận. Biết đâu đấy, con trai của Diêm Vương thích My, muốn lấy My nên để My ra đi sớm thì sao? Thế nên anh phải làm vòng hoa cho My đấy! Ngày My chết trên này là ngày My làm cô dâu dưới ấy, hiểu không? Anh không được khóc đâu đó, chẳng có ai khóc trong đám cưới cả. Nếu anh khóc, My sẽ giận anh...
Anh đau đớn đặt bức ảnh My chụp giữa vườn hoa trắng muốt. Ngắm nhìn cái lọ thủy tinh chứa hoa hồng trong veo như sợ nó cũng sẽ tan biến. Dương lôi trong túi ra ,đặt bên cạnh lọ thủy tinh với bên trong là những hạt cà phê thơm nức.

-Dương này, anh có thấy hoa hồng màu cà phê chưa?
- Chưa, nhưng chắc xấu lắm!
- Á! Rất ngộ chứ, giống một loại socola ấy...chắc thơm lắm nhỉ?
- Chỉ có My mới đi nhuộm hoa linh tinh vậy thôi. 
- Hihi ... Khi nào hoa hồng có màu cà phê thì khi đó My ở sẽ bên cạnh anh mãi mãi...

Anh không khóc nhưng nước mắt tự nhiên cứ trào...
Xin lỗi My.
Vòng hoa anh cũng không làm được.
Cười anh cũng không thể.
My hạnh phúc không? Ở thế giới bên kia...My có hạnh phúc không?

Triệu Thiên Sứ đứng đó, nhìn hắn khóc lần đầu tiên sau khi tỉnh dậy, lần đầu tiên kể từ ngày My ra đi...

- Triệu Thiên Sứ, sao ông cứu anh hai tôi?
- Ta chỉ làm những gì cần làm.
- Sao ông mặc áo đen, tôi tưởng thần tiên là phải mặc áo trắng chứ nhỉ?
- Ta đâu phải là thần tiên.
- Không phải sao ông đi theo bảo vệ cho anh hai tôi mãi thế?
- Ta có bảo vệ hắn đâu, tại hắn chưa tới số thôi. Ta cũng không phải là Thần hộ mệnh của hắn. Ta chỉ làm những gì được giao thôi.
- Lạ nhỉ?
- Lạ cái gì? Sao người cứ lẽo đẽo theo ta mãi thế? Ta tha cho ngươi cơ mà...
- Hí hí...Vì ông....đẹp trai mà!

                                                                   * * *


- Anh uống cà phê không?
Chàng trai quay lại
Nhìn cô gái đứng bên cạnh mình.
Tóc dài bay trong biển chiều... Cậu gật đầu. Cà phê thì anh không từ chối bao giờ đâu .
- Cảm ơn.
- Hihi, dạ không cần đâu, tại hôm nay không có "cái đuôi" đi theo nên bị dư một ly, sẵn tiện mời anh.
- Cô cũng ...hay làm quen người khác kiểu này hả?
Cô gái im bặt, bỗng dưng nhận ra hành động kì quặc của mình. Cô sờ lên mặt mình, thầm nghĩ "Chắc mặt mình đỏ rần hết lên rồi đây!" Cô đang lúng túng thì có người xuất hiện bên cạnh.
- Không đâu!
Huy từ sau đi tới, nhanh như chớp, biện luận.
- Thụy không phải có tính cách như vậy đâu, cậu ấy vốn rất lặng lẽ và sống khép kín, không tự tiện trò chuyện với người lạ, không tự tiện mời cà phê.
- À...
Chàng trai mỉm cười.
- Mà nhân tiện nói luôn nha, ly cà phê đó lẽ ra là của tôi nha. Tại tôi không thích làm phiền buổi chiều yên tĩnh của Thụy nên ngồi trên xe quan sát thôi. Có gì nguy hiểm là tôi xuất hiện ngay đó!
- Tôi nguy hiểm hả?
-...
Chàng trai tự nhiên hỏi thẳng làm Huy ...cứng họng.
Thật ra không phải Huy có ý đó. Nhưng...cùng là đàn ông mà, Huy biết Thụy là mẫu con gái rất thu hút người đối diện... Hazz.. Mà thật ra thì nhìn người nam nhân kia thấy rõ vẻ thất tình, làm gì còn tâm trạng mà ngắm nghía...Nhưng hiểu lầm ý tốt của Thụy thì phải nói cho ra lẽ mới được.
Chàng trai mỉm cười bước đi, sau khi chào và cám ơn.
Bỏ lại hai bóng người lạ lẫm trên biển...
Gió chiều nay sao không lạnh?





Hoa Hồng và Cà Phê


- Dương à... Ngày mai My đi xa.My muốn gặp anh chiều hôm nay để tạm biệt.
Ngày đó, anh đã không tin. Anh đang bận ngồi trên giảng đường đại học, cách My hàng trăm cây số.
Cho đến khi em gái anh nhắn tin.
- Anh hai.  My vừa ra đi lúc 6h sáng nay.
Anh thấy tay chân mình rời rạc.
Anh biết rằng ngày đó sẽ đến, nhưng làm gì có ai dự tính được ngày mình đi hay ở.
Quãng đời anh, gắn liền với My. Tuổi thơ anh là tiếng cười My lanh lảnh, ngây ngô.
Anh nhớ những buổi trưa cõng My đang ngủ say trên lưng về nhà, trả cho ba mẹ My.
My không có tuổi thơ ở lớp học vì căn bệnh của mình, bạn bè cũng không có bao nhiêu, chỉ có Dương, em gái  Dương, cây phượng già ở khoảng sân rộng ngăn cách nhà Dương và My...
Một cô bạn gái nào đó mà My hay kể, nhưng mà Dương biết tính My, cái gì My cũng có thể biến thành một câu chuyện, cái gì từ miệng My, nó bỗng hóa lạ lùng, những gì My nói ra đều cứ như cổ tích...
Anh hay châm chọc My điều đó nhưng My chẳng bận tâm mấy, My thích ngồi cạnh anh, nghe anh học vẹt mấy bài thơ trên lớp, nhìn anh chăm chú giải toán, lâu lâu chống cằm nói như mơ như mộng.
- Dương này, anh đọc cuốn " Sẽ có Thiên Thần thay anh yêu em" chưa?
- Chưa. Mấy cái loại tiểu thuyết sướt mướt đó hả? Chỉ có My mới đọc.
- Hứ... Khi nào My không còn bên cạnh, My cũng sẽ gửi Thiên Thần đến cho anh nhé!
Anh không bận tâm chuyện My cứ nói chuyện như người trên mây, nhưng anh bận tâm chuyện My cứ nói đến cái chết của mình như một điều bình thường, như mọi thứ chỉ như chuyện ăn sáng, uống trà chiều...
Anh biết , My cũng có những nỗi buồn của riêng mình, nhưng My chẳng khi nào thể hiện điều đó.
Đôi khi anh bảo : Sau này anh lấy vợ, sinh con, anh sẽ không dám dẫn ra đây giới thiệu với My đâu.
- Sao thế?
My tròn mắt nhìn anh, như một con mèo nhỏ, đang ngóng trông.
19 tuổi. Làm gì có ai ngây ngô như My nhỉ ?
- My cứ nói chuyện đâu đâu, nghe sợ chết khiếp lun!
- Ớ...! Anh Dương có bỏ chạy đâu.
- Thì tại anh là con trai. Ngốc ạ
Anh di di ngón tay lên cái đầu nóng hổi của My. Nhìn My đang nhăn nhó. Anh cũng bất giác mỉm cười.
- Vậy thì anh dẫn qua nhà My chơi nhé, ở vườn hồng đấy, em sẽ ở trong nhà, nhìn lén chút thôi.
Anh bật cười ha hả.
- Ngốc ạ.
Chiều muộn, anh cõng My về nhà. Như một thói quen
Và mỗi buổi chiều, trong gió, anh nghe My thì thầm trong cơn mê.
- Dương ạ. Em yêu anh.
Những kí ức vụn vỡ, những tiếng cười vụn vỡ.
Chiều nay anh ra biển, xếp những kí ức về My, thả về biển lớn...

- Thụy!
Dương quay lại
Thụy cũng quay lại
Người con trai từ đằng xa chạy đến.
...
Trong tích tắc... mọi thứ như vụn vỡ.

Thụy.

Dương đưa hai tay lên trước mặt, nhìn hoàng hôn đang buông xuống mệt nhoài.
Dương nuốt nước bọt trong khó khăn.
Lòng hoảng loạn.
Dương đợi người con trai kia chạy đến và ...xuyên qua người mình... Nhưng
anh ta dừng lại và chào.

- Chào anh. Lại không hẹn mà gặp rồi!
-...
Dương im lặng...Một nốt nhạc thả trôi trong lòng.
Anh đứng đó nhìn cô gái như trân trối
Cho đến khi cô đỏ bừng mặt, nhìn người bên cạnh.

- Chào Thụy.
Cuối cùng anh cũng lên tiếng.
Cô gái bối rối nhìn anh.
Anh mỉm cười. Gật đầu chào rồi tạm biệt.
- Hẹn gặp anh ở trường... Dương ạ.
Cô gái dịu dàng nói
Anh đứng lặng. Gật đầu mà không cần quay đầu nhìn lại.
My ạ... Em lại làm trái tim anh chao đảo nữa rồi !
Và anh bước đi, trả lại cô gái tên Thụy với mớ ký ức như ảo ảnh, mớ buổi chiều anh lang thang dẫm lên dấu chân cô trên cát, mớ buổi trưa nhìn cô ngủ thiếp bên chồng sách ở thư viện.
Và giờ...
Anh tự hỏi có một lúc nào đó, cô có từng nhìn thấy một linh hồn như anh không...?





- Thụy này, cậu biết anh chàng đó sao? Tớ thấy quen từ lần trước nhường anh ta ly cà phê của tớ nhưng không nhớ ra.
- Hi hi
- Thật đấy, quen lắm luôn. Hazzz...hình như tớ già mất tiu rồi thì phải...
- Cậu không nhớ là đúng rồi, vì khi cậu thấy, anh ấy chỉ là một tấm ảnh do My mang đến.
- My? Hải My hả?
- Ừ. Đó là người mà My yêu, vì người ấy mà My từ chối tình cảm của cậu đấy Huy :)
-...
Huy im lặng, nhớ đến người con gái yêu hoa hồng trắng, ra đi khi còn xuân trẻ...Một sự ra đi được báo trước. Không thể ngờ rằng người có nụ cười ngây thơ ấy, tươi đẹp ấy lại mắc phải căn bệnh hiểm nghèo...

- Hi hi... Vì lời hứa với My, mà cậu cứ tò tò theo tớ mãi còn gì.
- Ừ...
- Kể cũng lạ nhỉ, khi My còn ở đây, cậu ấy cứ hẹn hò cho tớ gặp Dương mãi mà chẳng thành. Khi cô ấy ra đi, tớ và Dương lại gặp nhau như định mệnh.
- Cậu lại bệnh cũ tái phát à Thụy, bớt nói chuyện mơ màng giống My dùm cái đi ! Hazzz...con gái đúng là chúa rắc rối.
Thụy mỉm cười. Nghĩ về người con trai My cố tình bắt mình quan tâm...
My ạ... Đâu cần cậu phải nhọc tâm... Tớ cũng là người yêu hoa hồng trắng cơ mà. Hiển nhiên...tình yêu cũng không ngoại lệ.


* * *

Một vòng hoa làm từ hoa hồng màu trắng vừa được kết thành từ chính bàn tay Dương , dưới sự chỉ dẫn của Thụy.
- Em có nghĩ là My nhận được không?
- Có chứ! Đó là điều ước lớn nhất của My khi bên cạnh anh suốt chừng ấy năm còn gì.
Dương đặt một chiếc váy trắng lên một chiếc bè nhỏ đóng bằng tre , ngay phía dưới vòng hoa, dùng hết sức đẩy thật mạnh về phía biển.
- Anh có đặt lá thư vào cùng chưa đó?
Dương gật đầu. Mỉm cười


...

 Ở một nơi khác

-Thiên Sứ?
- Sao?
- Ông tự nhìn mình xem
Triệu Thiên Sứ từ từ bay lên cao, tỏa sáng và bỗng dưng biến thành màu trắng, vẫn tóc dài, đầu đội vòng hoa...
Và khi đáp xuống, đã là một Thiên Sứ Trắng. Không còn mang sắc màu đen lạnh lùng và tan tóc nữa...
Cô bé bật lên thành tiếng.
 - My?
Thiên Sứ mỉm cười. Gật đầu.
- Hãy quên hết mọi ký ức về ta nhé, cô bé, hãy chỉ nhớ đến ta như khi ta còn trên trần thế này thôi. Hãy chỉ nhớ đến ta với cái tên vốn có...
Triệu Hải My !





* * *

Gửi Hải My

Bây giờ em có hạnh phúc không My?
Cuối cùng anh cũng thực hiện được những gì mà My mơ ước này :)
Chúc em là một cô dâu thật đẹp.
Xin lỗi em vì sự muộn màng này nhé! Xin lỗi vì ngày My ra đi, anh bị tai nạn trên đường chạy về. Chắc là em biết điều này rồi nhỉ? Em là cô gái đặc biệt mà, đúng không?
Anh đã có rất nhiều khoảng thời gian đẹp trong đời, nó đều gắn liền với em cả My ạ.
Em là cô em gái rất đáng yêu.
Đừng tưởng là anh không biết mấy cái trò mèo của em khi không có anh bên cạnh, và khi anh không nhìn thấy nhé. Em cứ bí mật hẹn hò cho anh này nọ, mà anh không thèm mắc lừa đấy!...
Dù sao thì anh cũng rất cảm ơn em My ạ. Cô ấy - Thụy ấy, là một cô gái rất tuyệt vời như lời em nói đấy. Vậy mà anh đã từng bỏ quên. Có lẽ vì lúc đó em đã ở một vị trí rất lớn trong lòng anh.
"Sẽ để Thiên Thần thay anh yêu em"
Cảm ơn em, tình yêu của em và sự dẫn dắt của em. 
My ạ.
Anh yêu em. Và tình yêu này là mãi mãi.

Anh của My. 

Miss.

Ps/ Ảnh cà phê và hoa hồng trong lọ là quà được tặng, và được chụp từ khung cửa sổ nhà trọ tớ ở nhé :)




13 nhận xét:

  1. Miss! Thật sự là ta rất cảm động đến.. nói chẳng nên lời ngay khi vừa đọc cái câu: “Tặng Thụy Du”. Sau đó thì ta đã đọc hết câu chuyện này bằng rất nhiều cảm xúc

    Ta thật ko ngờ nàng dành cho ta nhiều đến thế này. Cảm ơn Miss- Cô bạn mà ta từng gắn bó từ khi mới vào yahoo chơi blog. Nhìn lại cũng 4 năm rồi Miss nhỉ? Mỗi khi nghĩ về blog, ta luôn nhớ nàng và DN thật nhiều, vì trên thế giới ảo này, 3 chúng ta quen biết nhau, chia sẻ với nhau rất nhiều vui buồn, những cmt mà mình trao đổi, mail mà mình viết cho nhau… quá nhiều kỷ niệm phải ko Miss? Ta chỉ tiếc là ta ko có khiếu sáng tác để có thể viết tặng lại nàng, và DN, dù chỉ để hai bạn đọc.

    Riêng về câu chuyện này thì ta luôn nhận thấy sáng tác của nàng rất hay. Nàng viết ngày càng hay nhé!. Nhân vật TD được xây dựng trong câu chuyện này có những nét khá giống ta, tất nhiên vì là truyện nên ko thể nào giống như người thật dc. Trong câu chuyện này, ta thích nhân vật Hải My hơn. Có điều hình như nhân vật nữ chính trong sáng tác của nàng đều đoản mệnh, khiến cho cốt truyện nhuốm màu u hoài. Trong câu chuyện này, dù cái kết có hậu cho Dương, thì hạnh phúc cũng ko thể nào trọn vẹn. Hình bóng Hải My mãi mãi lãng đãng ở giữa Dương và TD.

    Nhưng mà cuộc đời này vốn dĩ ko có gì trọn vẹn và mãi mãi cả, phải ko Miss? Với ta thì đây là một câu chuyện đẹp và buồn man mác. Lần nữa ta cảm ơn nàng. Và hãy cho ta copy câu chuyện này để thi thoảng lại đọc một mình nhé!

    Miss! Love u.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Nghe câu Love u của Nàng mà ta... mém xỉu lun! Hihi
      Nàng đừng cảm động nhìu quá mà làm ta ngại đó. Ta hẹn Nàng 1 entry từ rất lâu mà bây giờ mới hoàn thành được. Truyện này ta thật sự cảm thấy hài lòng.
      Đúng là câu chuyện này Hải My xuất hiện nhiều hơn, ngây ngô hơn bởi ít tiếp xúc với cs bên ngoài nhưng trong lá thư Dương cũng nêu rõ My là cô em gái dễ thương, tình iu mà Dương dành cho My là tình anh em. Đó là lý do mà anh nói chuyện sau này k dám giới thiệu cho My...
      Trong câu chuyện này My chỉ là người kết nối cho Thuỵ và Dương.
      Mà thật ra... Câu chuyện này rất đơn giản, đó là 1 thông điệp của ước mơ. Nếu người bên cạnh có ước mơ gì đó, nếu có thể hãy giúp họ hoàn thành, để họ bình ổn ra đi :3
      Nhờ có Thuỵ mà My mới thoát kiếp Thiên Sứ Đen :)
      Hịi
      Cảm ơn vì nàng thích câu chuyện này. Mong là hạnh phúc trọn vẹn sẽ đến với Nàng.
      An yên nhé cô nương :)

      Xóa
    2. À, còn chuyện copy lại thì vô tư Nàng nhé! Ta viết là để tặng Nảng mà :)

      Xóa
    3. Ta copy rồi. Đem giấu kỹ rồi. Qua đây để véo mũi nàng cái. hihi

      Xóa
    4. Mũi ta nhỏ xíu, không véo nỗi đâu cô nương ơi :D

      Xóa
  2. Chào Miss! Biết nhau đã từ lâu mà đến nay Q mới lần đầu tiên cmt cho Miss. Nói đúng ra Q vẫn đi... coi cọp thường xuyên đó nha, hehe. Q đi coi chùa thì vô tư, còn cmt thì nói chung vì Q cũng chẳng biết góp ý gì. Nhưng bữa nay đặc biệt ở chỗ entry này Miss viết tặng TD, mà TD là bạn thân của Q, tự nhiên thấy muốn nói gì đó. Nhỏ T xem vậy mà có phước, được bạn viết tặng thế này cô nàng cười tít cả mắt.

    Thôi cứ bỏ qua tính cách nhân vật TD ở bài này đi. Để tự cô nàng suy xét. Q cũng ko đường đột có ý kiến gì hết. Miss vốn dĩ có khiếu sáng tác rồi, vốn dĩ dồi dào văn chương chữ nghĩa rồi, do đó điều Q muốn nói với Miss ko phải là góp ý, mà là muốn động viên Miss cố gắng lên, dù blog có thể đang vắng dần, điều đó ko có nghĩa là ít người vào đọc truyện Miss đâu. Miss có đồng ý là một entry tự sự dễ cmt hơn là một sáng tác? Vì bạn bè nhiều khi chẳng biết góp ý thế nào. Thế nên Miss cứ sáng tác và xem như chiêu đãi bạn bè vậy, xem như những món buffet cho ai thấy hợp khẩu vị, cũng là rèn luyện nâng cao tay nghề của mình. Q nghĩ nếu blogspot mà có cái mục like thì số lượt like cho Miss cũng nhiều đó. Q cũng xin một lượt like nè. Chúc Miss thực hiện được mọi mơ ước của mình nhé.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Nhận được cmt của Q thế này Miss bất ngờ lắm đó, và vui nữa . Miss sẽ giữ mail này lại làm kỉ niệm. He he
      Khả năng viết lách của Miss không được đánh giá cao đâu. Miss cũng có khá nhìu bài trên 1 vài trang báo mạng, sách điện tử nhưng không tài nào có nổi 1 tác phẩm trong sách giấy. Miss cũng đọc nhìu của tác giả khác, mới lạ và rất nhìu điều hay . Hazzz
      Có bài Miss cũng được hơn 10 ngàn lượt đọc nhưng thật sự đôi khi đọc bài của Mình, Miss cũng thấy còn ...TỆ lắm!
      Cảm ơn Q nhìu ơi là nhìu lun vì động viên Miss nhìu như thế
      Miss mới mua lại cái latop nên hy vọng sắp tới có thời gian để viết nhìu hơn, cố gắng nhìu hơn. Mong là như Nàng nói, sẽ có nhìu người thích truyện của Miss.
      An yên Q nhé :)
      Chúc Nàng luôn là chính mình và một lúc nào đó sẽ xoá tan bớt sự băng giá trong lòng. Đại Ka của Nàng quả là lợi hại nhỉ :D

      Xóa
  3. Thấy mình may mắn khi được quen biết Miss để có cơ hội đọc entry này.
    Nàng thật tuyệt !

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Nàng khen ta quá lời rồi đó DN.
      Trên Blog này ta chỉ có vài người bạn, Nàng , TD, Mộc Miên, Đỗ Chương, nhóm của TD thì có qua lại chút chút, Ca Ca Triệu Hoàng... Mặt Nạ thì nàng ấy thoắt ẩn thoắt hiện, ta k tài nào nắm bắt được! Vì có những người bạn này ta mới duy trì Blog lâu đến vậy...
      Nàng cứ xuất hiện rồi biến mất, không phải là ta không chờ đợi đâu, k phải là ta không buồn đâu. Nàng đổi blog ta biét là do đi lang thang kiến nàng thôi. Chứ nàng thì k nói tiếng nào cho ta cả :/
      Ta có cũng khá nhìu bài viết được đăng tải và chia sẻ trên báo mạng do 1 số nhà xuất bản phê duyệt. Fans cũng có 1 ít. Những vì lẽ gì ta vẫn cứ giữ blog?
      Vì ta cần những người bạn. Quan tâm nhau, chia sẽ cho nhau .
      Mỗi bài viết của ta dù hay dù dở ẹc cũng đều là những tâm tư tình cảm, đều là những cảm xúc thật mà ta mún gửi gắm, giữ lại trọn vẹn...
      Cảm ơn vì tình cảm nàng dành cho ta!
      Hy vọng là có dịp nào đó, ta sẽ viết entry tặng nàng.

      Xóa
    2. Ta chắc chắn là ko quá lời, một khi người ta chỉ có thể nói dăm từ không có nghĩa là ko có gì để nói đúng không.
      Không chỉ là cốt truyện, sự thu hút khi ai lỡ lạc vào entry, về sự nhẹ nhàng mà khó quên của câu chuyện. Đúng vậy, Hải Mi là một thiên thần rất tròn vai, còn Thuỵ trong truyện và ngoài đời với nét tâm hồn và tính cách có một mối liên quan bởi óc tưởng tượng sâu sắc của nàng...

      Nàng nói viết câu chuyện về ta á. Ta nghĩ nàng sẽ ko thành công, bởi bản thân ta là kẻ thất bại.

      Xóa
    3. Từ khi nào mà Nàng nói chuyện nghe cay đắng vậy DN?
      Mỗi một người đều là một kho giá trị riêng, dù thành công nhỏ nhất mình cũng phải trân trọng và ghi nhận Nàng ạ.
      Chúng ta có thể mờ nhạt ở một nơi nhưng ở nơi khác lại là một ngôi sao sáng nhất. Mỗi chúng ta ai cũng có những nấc thang riêng trong đời, từng giai đoạn, từng thời điểm, chúng ta sẽ nhìn nó khác đi, thay đổi ...
      Nàng cũng là bác sỹ rồi, cũng giúp ích cho xã hội rồi thì hãy tự hào về điều đó Nàng ạ.
      Hãy nghĩ rằng những gì mà Nàng đang có khối người mơ ước cũng chả được đấy! Như ta nè. Sức mấy mà thi nổi ngành y.
      Ta nói là hy vọng sẽ viết được thôi, chứ không hứa là sẽ viết vì ta biết khả năng ta có hạn, không phải nói viết là chữ nghĩa tuôn ào ào đâu nhé!
      Nàng thất bại ở mảng nào ta không biết nhưng truyện của ta, không có ai là con số 0 cả, mỗi người đóng một vai trò nhất định. Đó cũng là quan điềm sống của ta. Không có ai là đồ bỏ đi cả.
      Thế nhé cô nương. Ngoan

      Xóa
  4. Phải công nhận muội có đầu óc phong phú mới dễ dàng viết ra những câu chuyện. Muội nên tự hào vì tài năng của mình. Ca thì chả có tí khiếu văn chương nào, chỉ giỏi đi đọc ké, bình loạn lung tung. Thời trung học, ca sợ nhất là Luận văn, điểm thấp lè tè vì ko thể diễn tả cho ra trò trống gì.

    Ah, trong câu chuyện này, khi đọc đoạn Triệu thiên sứ xuất hiện, ca hơi chột dạ, bỗng nhớ lời muội bảo chỉ là sự trùng hợp thôi, yên tâm đọc tiếp. Đến khi nghe diễn tả ông ấy đẹp trai, ca mới hú hồn ko phải mình. hehe. Ca thì chỉ giống tử thần thôi.

    Cảm ơn muội vì vẫn ở đây, bền bỉ nhất, ít thay đổi nhất, để ca vẫn có thể đọc dc những câu chuyện, những entries.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Muội xíu nữa thì khóc vì những lời ở dònv cuối của Ca đấy... May mà chua... Hihi
      Muội cũng không tài năng gì đâu Ca ạ! Muội có nhìu truyện đang viết giữa chừng lắm vì k có ý tưởng nào để câu chuyện đi tới cuối cùng!
      Bản nháp liên tục vì mạch cảm xúc đứt gãy... K dễ chịu tí nào cả.
      Muội cũnv hy vọng là được như mọi người, như Ca nói nhưng chắc là không được như vậy ròi Ca ạ :D
      Muội chỉ mong dù sau này thế nào cũng sẽ giữ thói quen viết bài thế này, có những người bạn thế này là cảm thấy hạnh phúc nhìu rồi ... Chỉ sợ có tuổi rồi, già rồi , cái gì mình viết cũng lạc hậu, dở ẹc,.. Hịi
      Mà mọi người cú khen Muội hoài có ngảy Muội sẽ chết vì ảo tưởng mất thôi :D
      Muội đi ngủ đây.
      Ca an yên nhé !

      Xóa