Được tạo bởi Blogger.

Chủ Nhật, 8 tháng 1, 2017

Chuyện Của Mèo





Tặng Thụy, anh Trịnh, Quyên và Chương, không phải vì Miss viết về 4 người mà là vì Miss đã mượn tên 4 người.
Chúc mọi người vui, an nhiên.


- Anh Trịnh tuổi con gì?
- Con cọp.
- Con Mèo lớn à?!
- Là con cọp, không phải mèo!
- Ờ.

Câu chuyện bỏ lửng ở đó. Có thể ai đó thấy hụt hẫng nhưng với anh thì khác, đó là một sự tiến bộ, cuối cùng Thụy cũng nhớ tên anh và bắt đầu hỏi chuyện anh.
Thụy không phải là bệnh nhân của anh, bệnh nhân của anh không có ai...TỈNH như Thụy cả. Thụy được gửi đến đây vào một buổi sáng , khi anh còn đang ngái ngủ
- Trịnh cho chị gửi bé Thụy một thời gian , cậu chịu khó trò chuyện với nó nhé!
Anh nhìn cô gái trước mắt mình, gương mặt như hồ thu lạnh lẽo.
- Sao thế chị?
Quyên kéo anh ra dãy hành lang rộng sau khi đã đẩy Thụy vào nhà, thì thầm :
- Chị cũng không biết nữa, nó như thế gần cả năm nay rồi, đêm nào nó cũng không ngủ mà cứ ngồi nhìn ngoài cửa sổ, nhiều khi nghe tiếng thút thít, chị hỏi mãi chả được. Nó không muốn nói chuyện với ai hết cậu ạ.
- Tự nhiên thay đổi như vậy thì chắc là bị tác động gì rất mạnh rồi.
- Chị cũng nghĩ vậy, nhưng không sao hiểu được, nó nhất quyết muốn mở một quán trà, rồi rất vui vẻ với cái quán đó, cho đến một ngày nó cứ im lặng như vậy, ngay cả cái quán nó cũng không thèm ngó ngàng, chị bây giờ phải chạy đi chạy lại trông quán cho nó, rồi trông con.
Anh gật gù
- Anh Chương khỏe luôn hả chị?
- Cha nội đó khi nào mà không khỏe, khỏe để còn đi tán tỉnh gái chân dài nữa chứ!
- Cãi nhau suốt mà lấy nhau là sao?
- Ai biết, chắc mắc nợ!
Anh chỉ còn biết cười trừ. Chào tạm biệt chị
Thụy xuất hiện như vậy, được gửi như đứa trẻ, nhưng nhất định Thụy không phải là đứa trẻ, điều đầu tiên mà Thụy làm khi tới nhà anh là ...ngủ, cô nằm co ro trên cái sofa và thiếp đi một cách mệt mỏi, sao cô lại tin một người lạ như anh nhỉ? Dù sao thì anh cũng là đàn ông mà!





Ngày đầu tiên trải qua như vậy, nhà của anh cũng là phòng khám của anh, chỉ cách nhau bức từng có cửa thông ở giữa. Trong khi anh tiếp bệnh nhân, cô ngồi nhìn đường qua tấm kính lớn, rồi ngủ.
Người buồn thì thường hay ngủ nhiều.
Nhưng cô thì buồn gì? Cái gì đã làm cô ra như thế?

Sáng hôm sau và nhiều sáng về sau nữa, vẫn là cô gái với gương mặt hồ thu lạnh lẽo, vẫn chiếc váy màu trắng và đứng cùng một người nữa, trước cửa nhà anh.
Thường thì cuối tuần anh không tiếp bệnh nhân nhưng Thụy thì đặc biệt, bất cứ khi nào.
Nghe chị Quyên nói thì Thụy đã ngủ được, tuy không nhiều nhưng không còn khóc nữa, có thể vì ngày nào anh cũng réo :
- Thụy lấy dùm anh cái này, cái kia
Hay
- Thụy mở cửa tiễn khách dùm anh.
Anh viện đủ cớ để "sai" cô, để cô không thấy nhàm chán mà bỏ đi ngủ, có lẽ vậy mà cô ngủ được buổi tối chăng?
Hôm nay cô bắt đầu hỏi chuyện anh, anh thấy vui vì điều đó. Nhưng sao cô lại nhầm lẫn giữa Mèo và Cọp nhỉ?
- Sáng nay anh đi siêu thị , Thụy muốn ở nhà hay đi cùng?
Thụy ngồi ngẫm nghĩ một lúc rồi đứng dậy, đeo cái balo nhỏ xíu lên vai, ra cửa đứng đợi anh, ngoan ngoãn.
Trong khi anh đi mua ít đồ ăn thì cô tìm gì đó trong khu sách, truyện.
Sau bữa trưa, cô chìa ra cuốn "Nhân tố enzym"
- Anh Trịnh đọc cho em nghe đi.
Anh bật cười
- Sách không phải để đọc oang oang đâu cô bé!
Thụy nhìn anh chăm chăm, cảm giác như anh vừa trên trời rơi xuống!
- Vậy em đọc có chỗ nào không hiểu hỏi anh có được không?
- Ừ, sẵn sàng.
Cô lại nằm trên cái sofa quen thuộc, không biết có đọc tập trung không mà không thấy hỏi han gì, lát sau anh lại thì cô đã ngủ tự khi nào!
Anh lấy cuốn sách từ tay cô, mở ra trang đầu tiên
"Sách của Mèo"
Trong đầu anh vang vang câu hỏi
"Mèo là ai?"

*



- Anh Trịnh biết thắt bím hông?
- Hả?
- Cột đuôi gà thôi cũng được.
- Ờ, để thử xem
Tóc Thụy dài, mềm mại, trôi trên ngón tay anh. Lần đầu buộc tóc cho con gái nên lóng ngóng, nhưng cuối cùng sau một hồi vật vã anh cũng buộc được.
- Ầy, tưởng buộc lên đi chơi hay sao đó, chứ nằm dài ra như vậy là sao?
- "Yêu nhau là những điều mà em làm được nhưng đối phương vẫn muốn làm cho em"
- Hả?
- Em coi phim nghe nói vậy nên muốn thử mà.
- Vui không?
- Cũng được.
- Sao không thấy hào hứng gì hết vậy?
- Tại anh cột xấu mà lâu lắc, Mèo cột đẹp hơn anh.
- Mèo?
- Ờ...Là Mèo! hông phải cọp.

Đó là lần đầu anh biết đến Mèo.
Mèo mà Thụy nói không phải là thú cưng mà là một chàng trai. Giữa họ đã xảy ra chuyện gì sao? Đó có phải là nguyên nhân mà Thụy được gửi đến đây? Nhưng sao không thấy giận hờn, không thấy trách móc trong lời nói của Thụy?
Là vì tình yêu sao?
Anh nhìn Thụy đang ngủ yên lành, không còn mệt mỏi như những ngày đầu nhưng sự im lặng trong cô vẫn chất đầy, cô vẫn có thói quen ngủ nhiều ban ngày, ngồi nhìn hàng giờ bên cửa sổ và hay nói những câu vô thưởng vô phạt.
Và gần như cả ngày cô chẳng ăn gì cả...
Anh đã thử hỏi chị Quyên về người tên Mèo nhưng chị không hề biết, anh Chương cũng không, gần như chưa ai từng gặp người như vậy.
Muốn gỡ nút thắt phải tìm người thắt nút, không phải sao?
Thụy đã khá hơn nhưng đó có phải là vết thương đã lành hay chỉ là tạm gác lại đó... Chỉ có Thụy và người con trai kia mới hiểu.
Một buổi tối khi đưa Thụy về, Thụy đề nghị anh cõng. Anh cũng cõng và anh tự hỏi, có phải là Thụy đang "sử dụng" anh, trò chuyện với anh nhưng người Thụy muốn nghĩ đến lại là...Mèo? Anh có phải là người thay thế Mèo làm tất cả những gì Thụy mong ước?
Anh không ngại giúp Thụy vượt qua nhưng đến bao giờ thì Thụy mới thôi thổn thức? Đến bao giờ Thụy mới thôi đề nghị anh làm cho Thụy những việc mà những người yêu nhau mới làm? "Những việc mà em có thể làm mà đối phương vẫn muốn làm cho em" đấy!
- Anh đưa em tới chỗ Mèo nhé!
- Hả?
- Mèo của em đấy.
- Ở Hàn lận.
- Anh đưa em sang đó nhé!
Thụy tuột khỏi lưng anh, đứng trân trân nhìn anh trong bóng tối.
Cuối cùng Thụy lắc đầu, nước mắt bắt đầu chảy xuống.
- Được rồi, đừng khóc!  em lớn rồi, đừng có cư xử như trẻ con như vậy! Đừng chỉ vì một người con trai mà hành hạ bản thân mình nữa. Không có em thì người ta vẫn vui vẻ hạnh phúc nhưng không có họ thì em đang tự giết chính mình đó, em có biết không?
- Anh ta là ai? Tại sao không ai biết đến?
- Em muốn về....
- Có những thứ mình phải dũng cảm đối diện, em hiểu không? Cứ lẫn tránh thế này thì bao giờ em có thể quên? Thụy! Em sao vậy? Thụy!
Thụy đổ xuống như một người bị trút hết linh hồn, và trước khi anh nhận thức được chuyện gì xảy ra thì Thụy đã yếu ớt nằm trên tay anh.



*

- Chị biết địa chỉ mail của Thụy không?
Chị Quyên gật đầu, chỉ vào cái máy tính trên bàn.
- Mật khẩu mail?
- Chị không biết
Những con số , dữ liệu tua nhanh qua đầu anh như một cuốn phim, anh đánh liều gõ
MEONGOAN
Không đúng
MEONGOAN87
Hộp mail mở ra, rất nhiều mail chưa đọc, có vẻ như lâu lắm rồi Thụy không kiểm tra.
- Thụy không xài điện thoại từ xưa giờ hay sao chị?
- Không, trước đây có, giờ nó trong ...hồ cá.
- Em hiểu rồi.
Anh nhìn một lượt mail chưa mở, gửi đến từ một người. Một cái tên chưa bao giờ anh nghe Thụy nhắc tới.
Cái mail gần nhất cũng cách đây một tuần.
Cậu ta đang ở Việt Nam.
Anh đóng hộp mail lại, lấy áo khoác và chạy ra ngoài.

- Thụy, anh đến rồi!
- Ờ...
Thụy ngồi nhìn ra cửa sổ, quay lưng về hướng anh, trên chiếc giường trắng toát là mớ quần áo bệnh nhân đã xếp gọn.
- Em muốn về nhà
Anh lại gần, lấy dây chun buộc tóc lại cho Thụy
- Bây giờ, nếu Mèo ở đây em có muốn gặp không?
- Không.
- Vì sao?
- Nếu gặp mà không thay đổi được kết quả thì gặp nhau để làm gì, rất khó khăn để em buông bỏ, em đã lãng phí rất nhiều thời gian để chấp nhận. Em không muốn mình lại mất chừng ấy thời gian nữa chỉ để quên một người không còn nghĩ đến em.
- Anh hiểu.
Thụy nắm lấy tay anh.
- Hãy để Mèo sống tiếp cuộc sống của cậu ấy.
Thụy đặt tay anh che mắt cô lại, anh biết, cô đang khóc, những giọt nước mắt cuối cùng.
Anh không đọc hết mail nhưng thấy cách hai người xưng hô với nhau thì anh biết,  cậu ta xem Thụy như một người bạn.
Chỉ có Thụy là một mình yêu, một mình chấp nhận và một mình từ bỏ. Và lá thư cuối cùng Thụy đọc là cậu ấy thông báo cậu ấy chọn ở lại Hàn tiếp tục nghiên cứu và sẽ không trở về.
Có lúc anh tự hỏi , cậu ta thật sự không biết hay biết mà giả vờ như không? Thụy mở một quán trà vì muốn chờ đợi , vì cậu ta thích uống trà.
Thụy nuôi một con Mèo vì anh ta tuổi Mèo.
Đến cuối cùng, cậu ta chọn ở lại.
Cánh cửa sau lưng đóng lại, một người con trai rất quen thuộc vừa bước ra khỏi đó.




*


- Anh Trịnh nè
- Ừ.
- Hôm đó, lúc anh và Mèo tới bệnh viện, ngồi trên phòng em đã nhìn thấy, nên em đã cố tình không quay lại.
- Gặp nhau một lần cuối có sao đâu, không yêu thì có thể xem là bạn mà, anh nhận thấy cậu ta rất chân thành.
- Nhìn từ xa như vậy là đủ rồi, điều chia rẽ em và cậu ấy không phải là khoảng cách địa lý mà là khoảng cách từ trái tim. Khoảng cách mà cậu ấy tạo ra là cả một đại dương. Cậu ấy không yêu em nhưng lại muốn giữ em bên cạnh, như một người thân. Còn với em chỉ có tồn tại và không tồn tại, những gì không tốt cho tim thì nên biến mất anh ạ.
- Em mạnh mẽ hơn anh nghĩ.
Thụy mỉm cười
- Thỉnh thoảng tới uống trà nhé,  em sẽ miễn phí cho anh xem như cảm ơn anh những ngày tháng vừa qua.

Thụy đi vào trong bận bịu với khách đến quán. Anh cũng đứng dậy ra về, công việc của anh cũng đang đợi anh.
Lời bài hát du dương từ trong quán phát ra

"Một chút nhớ anh đấy 
Một chút mơ chưa đầy 
Một chút thương anh mà xa như khói mây 
Một chút ít hơi ấm 
Một chút thương âm thầm 
Một chút yêu thôi nằm sâu như sóng ngầm 
Một chút nhớ thành hai 
Một chút mơ góp lại 
Một chút thế thôi mà buồn mỗi sớm mai 
Một chút gió thành bão giông 
Một chút mưa đầy biển rộng 
Một chút yêu thôi mà đau đến cháy lòng "

Miss.




8 nhận xét:

  1. Đã xuân rồi, vẫn còn thu sao :v

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. À. Vì mùa Thu là mùa của Chế. Với Chế quanh năm là mùa Thu cưng ơi. Hihi

      Xóa
  2. Miss ơi, năm mới đến nơi rồi viết những điều tươi hơn đi nàng.... Hihi... Melpo và tớ hay nhắc tới nàng nè.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ừ. Tết đến rồi! Ta sẽ viết tặng các nàng 1 entry thật đặc biệt .Hihi
      Các nàng nhắc gì về ta thế?

      Xóa
    2. Khá nhiều. Nhưng hay khen nàng có khiếu chụp chân dung. He he... Hay tại tụi mình hợp gu ở khỏan này.

      Xóa
    3. Chắc là do vậy rồi. Hi
      Có dịp ra chỗ Nàng chơi nhỉ?

      Xóa
  3. Ưm hừm. Cũng thích ai đó nhắc đến tên mình ghê :p

    Trả lờiXóa