Được tạo bởi Blogger.

Thứ Hai, 29 tháng 5, 2017

Có Những Mùa Hoa Đã Bỏ Lại




" Anh là Biển. Nên quay đầu là Bờ. Em hiểu không? "




*

Anh lớn hơn em một tuổi, xinh trai với làn da hơi ngăm của một kẻ lớn lên từ thành phố biển.
Anh làm quen em cũng cái kiểu cũ kĩ từ bao đời, không mấy lãng mạn, chỉ là gặp nhau ở một bữa tiệc sinh nhật rồi xin số em từ một người bạn chung, rồi gọi điện, rồi nhắn tin.

Nào là quê em ở đâu?
Em học ngành gì?
Nhà em có mấy anh chị em
Em nhỏ hơn anh một tuổi phải không....
Em thích ăn gì
Nếu được đi du lịch, em muốn đi đâu?....
Bao nhiêu câu hỏi nhưng chưa bao giờ anh hỏi : "Em có bạn trai chưa?"
Chưa từng hỏi.
Có thể là anh biết rồi, hay cũng có thể là anh không muốn biết. Cứ ào tới làm quen, mời cà phê, tự thách thức bản thân mình, thách thức cái thằng "đến trước" (nếu có) xem cưa nào bén hơn cưa nào. Đó chẳng phải là châm ngôn trong tình yêu của bọn con trai đấy sao?
"Đánh đồn có địch thì mới thú !"
Anh không hỏi thì em cũng không tiện để trả lời.
Thi thoảng anh mời em đi ngắm biển, em cũng diện đẹp một chút, chạy xe song song anh, nhìn nhau mỉm cười.
Anh thường hay gõ lên trán em, bảo em trán cao bướng bỉnh.
Đứng trên ngọn núi cao ngất, nhìn tóc em bay rối mù, anh lấy tay vén dùm vài sợi.
- Tóc mây nhìn thích thật, em nhỉ, mềm thật mềm trong tay.

Anh không bao giờ hỏi em về quá khứ, cũng không hỏi em có bạn trai chưa?
Chỉ là khi nào muốn gặp, anh sẽ gọi cho em...và tụi mình gặp nhau.
Có Núi, có Gió làm bạn và em thích gọi anh là Biển.
Anh chỉ cười cười rồi gật đầu.
Ừ, anh thích là Biền, chỉ cần quay đầu là bờ. Chỉ cần quay đầu là...thấy em.
Vài lần anh rủ em đi leo núi, lên tới đỉnh em thì im lặng ngắm biển thật đẹp đằng xa, những ngôi nhà, những hàng cây bé tí, thật đẹp.
Anh thì ngắm...em.
- Lại đây, cho anh cắn cái.
Anh chỉ nói vui vậy thôi, chứ anh hôn lên tay em rồi cùng em nhìn biển. Nhìn Nắng dần lên cao và nắm tay nhau bắt đầu cuộc hành trình xuống núi.
Mỗi đứa một xe rồi ra về.
Chẳng ai nhắn tin cho ai là đã về nhà hay đã đi đâu. Hình như trong suốt thời gian quen biết nhau, anh và em chẳng nhắn tin gì cho nhau cả, chỉ một vài tin không mấy quan trọng. Chủ yếu là gặp nhau, là gọi cho nhau khi thấy nhớ.

Anh thường ít kể cho em nghe về riêng mình, chỉ là chuyện đi học văn bằng hai, em còn chẳng biết đó là ngành gì, chuyện nhà anh chỉ có ba mẹ và anh, và chuyện anh có một thằng bạn thân.
Và chuyện anh chưa từng yêu ai. Hay cũng có thể là anh nói dối thôi.
Vì bạn thân anh là cái gã ngày xưa theo đuổi em.
Hắn bảo : Thằng Bi thiếu gì đứa thích mà tính nó trẻ con, khùng khùng nên con nào cũng...bỏ chạy.
Em quen nó là chuột sa vào hủ nếp rồi, Nó đẹp trai, dễ thương, con nhà giàu, học giỏi, con một.

Em không ưa gì hắn.
Vì những lời hắn nói như lăng mạ em, vì sau hai ngày em từ chối tình yêu của hắn, hắn đi quen với bạn thân em. Vì hắn bảo anh , em chỉ là đứa con gái hư hỏng, đa tình.

Dù hắn đúng hay sai, dù hắn nói thật hay dựng chuyện thì anh vẫn gặp em, vẫn nhìn em dịu dàng, anh không phán xét hay chỉ trích, cũng không dò hỏi bất cứ gì.
- Việc anh muốn gặp em thì liên quan gì đến việc em có hư hỏng hay không?
Khi đó em thật sự thấy anh giống biển. Bao la và dạt dào.

Anh cũng chưa từng kể cho em nghe về bất kỳ người con gái nào, dù là quá khứ hay hiện tại. Em cũng chưa từng hỏi, anh đã từng yêu ai hay bây giờ anh có còn thương nhớ ai. Chỉ là chúng ta lặng lẽ đi bên nhau, gặp nhau , không phải thường xuyên nhưng chúng ta đủ hiểu mình ở vị trí nào trong lòng đối phương.

Anh và em là những giao ước thầm lặng. Nhẹ nhàng và không quá ràng buộc nhau

Cuộc sống này nếu nói dài thì cũng không thật sự quá dài, những người xa lạ, lướt qua nhau mỗi ngày, những người yêu nhau xa nhau mỗi giờ và những người có nhau cũng có thể mất nhau trong tích tắc.
Anh và em ngay cả sự bắt đầu cũng không rõ ràng
Thì có thể gọi là kết thúc hay không nếu một ngày nào đó, chúng ta không còn tồn tại trong cuộc đời nhau nữa.
Anh chỉ là một mảng ký ức mờ nhạt.
Em cũng chỉ là một đứa con gái, có thể bị chìm vào quên lãng bất cứ lúc nào.
Cuộc sống có quá nhiều đổi thay, quá nhiều chông gai, và xa cách.
Ngày đó chúng ta chưa kịp trao nhau bất cứ lời hẹn ước nào, chỉ là nhìn nhau và nghĩ về nhau trong im lặng, không ai bày tỏ cho ai biết đối phương là gì đối với mình hay đối phương quan trọng thế nào đối với mình. Chẳng có một dịp nào công khai với tất cả mọi người rằng anh là ai và em là ai, chúng ta là gì của nhau và thật ra thì cho đến khi anh rời xa , chúng ta chỉ là hai người xa lạ, ngay cả tiễn anh, em cũng không có cơ hội.
Và khi đó em hoang man tự hỏi. Em là ai trong thế giới của anh?

*

Rồi anh đi xa.
Chúng ta bỗng trở thành xa lạ.
Như chưa từng quen biết nhau.
Không liên lạc và em cũng không biết khi nào anh trở về.

Em chỉ biết im lặng chấp nhận.
Có một sự vụn vỡ vừa hình thành.
Khi chúng ta còn ở chung một bầu trời, đã không thể cho nhau danh phận nào. Một cái ôm khẳng định nhau, anh và em cũng chưa hề có.
Tự trọng trong em và niềm kiêu hãnh của một đứa con gái không cho phép em níu kéo. Không cho phép em quỳ lụy.
Em cũng ra đi, như anh và không hề báo cho anh biết. Chỉ lặng lẽ, một mình và vứt bỏ mọi thứ.
Nơi em sống không có biển, không có núi . Chỉ là những con người của công việc. Khô khan và lạnh nhạt.
Những ký ức về anh nhiều lên không thể ta nỗi.
Khi mọi thứ qua đi, em mới hiểu rằng trái tim mình không đủ mạnh mẽ chút nào, không đủ rộng lớn chút nào, nó chứa đầy sự tiếc nuối và đau đáu một nỗi đau.
Đôi khi em khóc ...vì một người như anh.
Mờ nhạt cả khi bắt đầu và mờ nhạt ngay cả khi kết thúc.
Em vẫn luôn tự hỏi nếu gặp lại, em sẽ ra sao và anh sẽ ra sao? Những ký ức cũ có còn đẹp?
Anh chắc hẳn là không biết rằng khi người ta thật sự mất nhau mới hiểu rằng đối phương thật sự quan trọng thế nào trong lòng mình.

Anh và em đã quá xa nhau, không phải là vì anh ở nơi này và em ở nơi khác, mà là vì chúng ta đã không cho nhau một vị trí nào trong tim nhau cả.

Ngày đó anh chưa từng hỏi em có bạn trai chưa nhưng có một sự thật mà ai cũng biết đó là em có chồng sắp cưới rồi.
Bạn thân anh ngày đó cũng biết nên mới rút lui thì vì cớ gì anh lại không biết.
Em vẫn luôn tự hỏi điều đó, rằng anh đến với em vì ở em có thứ thu hút anh hay vì bạn thân anh? Anh muốn gỡ gạt gì cho kẻ đã từng bị em từ chối?
Rồi anh ra đi. Em không biết lấy lý do gì để giữ anh lại.
Em chia tay với người mà em sắp lấy làm chồng và cũng ra đi.
Vì khi đó em đã nhận ra rằng anh không đơn giản chỉ là một người đàn ông cùng chia sẻ với em những buổi chiều thật đẹp trên biển, những bình minh trên bậc thang cao ngất trên núi và anh ngồi đó, cắt móng tay cho em, lau khô tóc cho em khi tụi mình ướt mưa, em lặng lẽ tựa đầu lên vai anh và trộm hít hà cái mùi vị đàn ông trên áo anh.
Em đã ước gì thời gian quay trở lại, để em nhanh chóng dẹp hết những quá khứ hay vướng bận sau lưng mình để ôm lấy anh và giữ anh cho riêng mình.
Em đã không đủ mạnh mẽ để từ bỏ cái phần an toàn của mình và bước ra, đương đầu với sóng gió, với chỉ trích để có anh, để được bên cạnh anh.
Em đã gọi cho anh trong một đêm hè để nghe được rằng.
- Anh đã vì Ken mà đến bên em. Anh xin lỗi.
Em thả điện thoại rơi xuống sàn nhà và tê liệt.
Cho đến tận lúc đó, em mới thấy rằng mình là đứa con gái thật ngốc.
Anh đến với em bằng sự lừa dối. Còn em thì chấp nhận buông bỏ mọi thứ để chạy đến bên anh.





                                      * * *


Em quay trở lại thành phố biển vào một buổi chiều mùa hạ.
Người đón em không phải là anh. Mà là Ken, vợ chồng Ken. Sau ngày chúng ta rời khỏi, họ trở thành người một nhà, sinh con và cùng nhau trải qua những ngày tháng, mùi vị của cuộc sống gia đình.
Ken cũng không còn nhìn em bằng cái nhìn khinh khỉnh của ngày xưa
Vợ Ken- Bạn thân em cũng không còn ghen tuông nữa
Họ ngồi đó, cùng em dùng bữa và trò chuyện về con cái, về công việc... Mọi thứ đã thay đổi quá nhiều, phải không anh?

- Nghĩa về nước rồi, mày biết không?

Em im lặng, nhưng trong lòng giông bão đã dâng đầy

Bạn thân tiếp tục :

- Nghe nói sắp cưới hay gì đó, năm nào cũng nghe cưới mà chẳng năm nào thành.

- Sao vậy?

- Thì tính nó xưa nay khùng khùng vậy, quen toàn mấy con nhỏ gì đâu, mấy bữa là đưa về nhà đòi cưới, ba má nó không đồng ý chứ sao!

Ken giải thích

- Bao năm rồi, nó vẫn vậy. Cái thằng coi vậy mà trớt trớt, gia cảnh thì hoàn hảo mà tính cách thì tệ phải biết. Ai lấy nó chắc khổ nhiều, nó vô tâm lắm, trẻ con nữa!

- Bộ mày không còn liên lạc với Nghĩa thật hả? - Bạn thân nhìn em thắc mắc

Em lắc đầu. Phải rồi! Mất nhau từ ngày ấy cơ mà. À mà không, vốn dĩ đã không là gì rồi mà....

- Lát nữa nó qua đây đó.

- ?!!

- Hôm nay mày xuống chơi mà tao mới sinh em bé, không đi đâu được nên Ken nhờ Nghĩa chở mày đi dạo biển.

Ken gật đầu, mỉm cười. Họ thản nhiên như những người vô tội thật sự.

"Ngày đó anh đến với em là vì Ken."

Ngay khi em đang rối bời, không biết là mình đang rơi vào tình cảnh gì thì anh xuất hiện

- Vẫn già và xấu như xưa nhỉ?

Anh chẳng hỏi han gì Ken và bạn thân em. Anh chỉ chào em, nói chuyện với em và đợi em trước khi em chuẩn bị quần áo và ra biển.

Anh vẫn vậy, không già đi chút nào

Anh vẫn vậy, vẫn nụ cười ngây ngô khi ấy

Anh vẫn vậy, vẫn đôi mắt nhìn cô như thấu tâm can

- Anh nhìn đường đi, em còn yêu đời lắm!

- Lo gì, anh là tay lái lụa mà, he he.

Em mỉm cười, nhìn anh. Lần đầu tiên sau nhiều năm quen biết nhau, em chưa từng nhìn anh một cách công khai và lâu đến vậy.

- Mặt anh dính gì sao?

- Nghe nói anh sắp lấy vợ?

- Anh chưa biết nữa, đó là tâm nguyện của ông Nội anh, nhưng tháng trước ông ra đi rồi, bây giờ anh thấy mình đúng là thằng cháu bất hiếu, chưa làm được gì khiến ông vui.

- Đó là nguyên nhân trong suốt những năm qua anh thông báo lấy vợ hoài mà chưa lấy đó hả?

Anh im lặng, em thấy mình hơi quá khi nói ra điều đó như chế nhạo anh, nhưng anh đốt thuốc rồi từ từ nhả ra

- Anh chỉ muốn ông yên lòng trước khi nhắm mắt

- Điều đó không có nghĩa là anh gặp bất cứ ai cũng có thể dắt về, điều đó làm cho ông càng không yên tâm. Người lớn có đôi mắt mờ, nhưng lại có một linh cảm rất sáng. Ông anh muốn anh hạnh phúc thật sự kìa!

- Ùm.... Có lẽ vậy.

- Em tưởng người như anh không bao giờ biết buồn, sao bây giờ anh nhiều tâm trạng vậy? Sao anh sống kiểu sống khiến người khác phải lo lắng như vậy chứ?

- Lo lắng?

- Phải, anh yêu ai khác thì phải chọn người tốt hơn em ấy, đừng có lúc nào cũng upload ảnh bạn gái lên mạng xã hội khoe như vậy, chẳng ra gì cả.

- Liên quan gì em?

- Ừ. Không liên quan.

Em im lặng nhìn ra biển, gió biển thốc lên từng hồi, lạnh buốt.

- Quay đầu là bờ, em hiểu không?

- Anh không còn đủ tư cách đâu.

Mặt anh bỗng dưng nghiêm lại, lái xe vào lề và tắt máy.

- Anh biết, ngày đó anh vì thằng Ken mà làm quen em. Nhưng không phải để trả đũa hay gì cả, chỉ là vì lời thách thức của nó khi đó.

- Rồi sao?

- Nhưng cuối cùng anh...anh yêu em thật.

- Nghe như phim Hàn ấy. Vậy tại sao anh ra đi?

- Vì năm đó, ngày 25 tháng 8, anh còn nhớ đó là một sáng chủ nhật. Em cùng chồng chưa cưới nắm tay nhau cười nói ở một trung tâm mua sắm, anh đứng ngay trước mặt em, còn cười với em nữa mà em thì...không nhìn thấy!

- ...Thì ra là trước đó anh chưa biết gì cả.

Anh gật đầu

- Ừ. Cho đến ngày hôm đó, anh mới chạy về hỏi Ken. Anh nhận ra là cậu ta chỉ muốn đùa, Ken không ngờ là anh lại thật.

- ...

- Nên anh ra đi...

- Vẫn còn tâm trạng để kết hôn với hết cô này rồi cô khác mà!

- Chọc cho em xuất hiện ...mà em mất tích luôn.

- Còn lần này?

- Là thật...


Em im lặng quay đi, đến cuối cùng người anh chọn cũng không phải là em.

- Yêu ai cũng được, lấy ai cũng được nhưng phải hạnh phúc, biết chưa !

Anh nắm lấy tay em

- Ngốc thật! Đã nói quay đầu là bờ mà .

Em quay lại nhìn anh, bắt gặp cái mỉm cười như ngày nào...

* Đi một vòng thật lớn, lại quay về nơi cũ, người cũ. Đôi khi người ta phải ra đi để trở về, trở về nơi bắt đầu để giữ lại thứ quan trọng nhất của đời mình.
Quay đầu là bờ, phải không anh?


Miss.


6 nhận xét:

  1. Ta thích câu kết này: “Đi một vòng thật lớn, lại quay về nơi cũ, người cũ. Đôi khi người ta phải ra đi để trở về, trở về nơi bắt đầu để giữ lại thứ quan trọng nhất của đời mình.” Và ta rất vui vì nàng vẫn sáng tác vối tất cả sự say mê. Luôn an vui nha nàng!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Thỉnh thoảng ta cũng có viết rồi để đó, lâu thật lâu chả viết được gì thì lôi ra úp lên,hihi. Chơi trò thủ kho ấy mà.
      Ta cũng rất hy vọng mình có nhiều thời gian và điều kiện hơn nữa để có thể thư thả mà viết bài.
      Chúc Nàng an nhiên

      Xóa
  2. Thăm Miss nè. Miss viết hay lắm. Chúc Miss vui khỏe nhé.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Được khách quý ghé thăm , nên sẽ vui khỏe thôi. Hihi
      An nhiên nhé !

      Xóa
  3. Lâu lắm ta mới rảnh rỗi dạo blog thăm các nàng. Nhìn lại cũng lâu quá rồi phải ko? Mà nàng Miss này! Tóc dài vẫn đẹp hơn đấy. Nàng ko hợp với tóc ngắn đâu. Tất nhiên đây chỉ là cách nhìn của riêng ta. Nàng mới là người tự quyết định cho bản thân mình. Hãy sống thật vui vẻ là OK.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ta cũng quên mất là có một người bạn đẹp trai là Chương đó, lâu quá. Hihi
      Tóc dài hay tóc ngắn có quan trọng gì đâu, cái chính là ta đang sống với cá tính thật của mình thôi. Cảm ơn Cậu đã góp ý cho Chị nha! Chị sẽ ghi nhận và biết đâu đó lại được nhìn thấy ta trở lại với mái tóc dài. Hihi
      Chúc cưng vui và hạnh phúc :)

      Xóa