Được tạo bởi Blogger.

Thứ Hai, 4 tháng 12, 2017

Đôi Bờ






Cô gặp Nguyên năm Nguyên 22 tuổi.
Trong ký ức của cô thì Nguyên rất thân thiện, nhiệt tình và cũng hay xấu hổ. Nguyên không có cái ngoại hình của soái ca dù cao mét tám, nặng 80 ký, Nguyên là con nhà võ nên tướng tá đồ sộ, da ngăm đen và lúc nào cũng thích đội nón kết.
Thỉnh thoảng cô và Nguyên mới có dịp gặp nhau, mà mỗi lần gặp chỉ có vài tiếng. Nguyên là người rất dịu dàng, ấm áp, lần nào gặp cô cũng xiêu đổ vì những cái ôm và mù mờ vì nụ hôn kéo dài như bất tận của Nguyên, khi đó cô nghĩ nếu được làm vợ Nguyên hẳn là sẽ rất hạnh phúc, Nguyên rất biết cách chăm sóc người khác.
Khi đó trong lòng cô Nguyên giữ một vị trí rất quan trọng, cô ích kỷ giấu Nguyên cho riêng mình và kể cả người bạn thân nhất của cô cũng chưa hề biết đến sự tồn tại của Nguyên.
Thuở đó Nguyên đang vào năm cuối đại học, thỉnh thoảng cô lén gửi sách cho Nguyên, quà lần nào cũng kèm theo mật ong vì Nguyên bị bao tử.
Mỗi đêm, chỉ cần nghe được giọng Nguyên, dù chỉ là qua điện thoại cô thấy ấm áp cả một đêm dài. Vì tương lai của hai đứa cô xin chuyển công tác gần Nguyên, cố gắng phấn đấu để có một vị trí nhất định, cũng là để củng cố thêm niềm tin cho tình yêu của cô và Nguyên.
Rồi Nguyên ra trường. Một lần nữa cô và Nguyên lại bắt đầu những chuỗi ngày yêu xa. Khi đó rất nhiều bức thư tình được gửi đi với biết bao tin yêu và hy vọng.
Một buổi trưa Nguyên gọi điện cho cô, cô nhớ đó là sau khoảng một năm anh về Tỉnh công tác.

- Anh chuẩn bị kết hôn rồi Kha ơi!

- Ừ.

Cô không biết phải đối đáp với anh câu gì hay phải hỏi han anh bắt đầu từ đâu. Khi nghe cái tin đó lẽ ra cô phải tức giận, phải chửi mắng, trách phạt ...nhưng cô lại im lặng. Có lẽ vì cho đến phút cuối cùng cô vẫn quyết định giữ hạnh phúc cho anh.

- Ngày đó em đến dự nghe em. Anh muốn em có mặt.

- Em sẽ không chúc anh hạnh phúc vì nghe nó giả dối lắm, nhưng ngày đó anh hãy cứ hạnh phúc dù là em không đến.

- Em đến đi mà... Anh năn nỉ em đó, được không? Chưa bao giờ anh cầu xin em điều gì hết nhưng ngày ...vui của anh, anh chỉ muốn có em bên cạnh.

Nguyên nài nỉ cô trong vô vọng

- Em không đến.

Rồi cô tắt điện thoại. Ngày cưới của anh cô cũng không gửi tin nhắn chúc mừng, dù ngày đó cô đến công ty với một trạng thái vô cùng lơ lửng. Nhìn Đông nhìn Tây đâu đâu cũng là hình ảnh anh ôm cô từ phía sau, chải tóc cho cô và cái hôn trên vai rất lạ.

- Thương bé lắm bé biết không?

Khi đó cô chỉ gật đầu, cảm nhận tình yêu của Nguyên, nhẹ nhàng, tha thiết. Đêm đó trở về nhà cô không thèm mở đèn, cứ ngồi nhìn bóng đêm với mớ kỷ niệm ít ỏi, cảm thấy bản thân mình bất lực, níu giữ không được mà chấp nhận thì nhói lòng.
Khoảng thời gian đó thật sự quá tồi tệ, không thể chia sẻ cho ai cũng không thể gọi cho Nguyên để giải bày, trách móc. Một lần nữa cô sống tách biệt với thế giới ngoài kia, cô đổi nhà và thay đổi hết mọi mối quan hệ quanh mình.
Cuộc sống của cô chính thức lật sang một trang mới. Một trang không có Nguyên và không có kỷ niệm nào về Nguyên được nhắc lại.
Đó quả thật là quãng thời gian rất khó khăn và ám ảnh.

*

Ngày gặp lại Nguyên không hề hẹn trước. Cô trở về nhà và nhìn thấy Nguyên đứng đó, mọi thứ vẫn như ngày đầu tiên, cao lớn, mạnh mẽ và nụ cười thoáng nét tinh nghịch. Vẫn nón kết, vẫn cái nhìn xoáy sâu vào mắt, vẫn bàn tay nắm chặt tay cô đầy nam tính.

- Để anh ôm em được không?

Cô mỉm cười. Thừa biết không cần đồng ý thì anh vẫn làm vậy nhưng anh vẫn cứ thích hỏi.

- Sao em không thay đổi gì hết, sao em vẫn đẹp như vậy, vẫn làm tim anh đau đến vậy.

Cô ngước mắt nhìn trời, đang tự tìm cho mình câu trả lời tại sao anh lại ở đây, lại biết nhà cô và anh còn biết gì về cuộc sống mới của cô nữa.

- Anh về đi.

Trong lúc thốt ra câu nói nặng nhọc này cô không còn chút hờn trách nào, chỉ đơn giản là cô không muốn anh như bao gã đàn ông tầm thường khác, bây giờ khác xưa rồi, anh đã có gia đình của riêng mình, đã có hạnh phúc và cô muốn giữ cho anh cái mái ấm đó, cô không muốn trở thành kẻ tội đồ và cũng không muốn trở thành người mà mình ghét - Đó là làm người thứ ba.

- Ngoan đi mà. Anh nhớ em thật nhiều, rất nhiều!

Rồi anh khóc, những giọt nước mắt ấm nóng chảy không ngừng trên vai cô

- Sao ngày đó em không hỏi anh điều gì về đám cưới?

- Hỏi thì được gì bây giờ, mọi thứ đã sẵn sàng rồi, em lên tiếng cản trở thì có kịp hay có được nữa không?

Anh ôm cô chặt hơn.

- Anh xin lỗi em rất nhiều Kha à. Ngày đó xa nhau anh đã không giữ được mình.

Cô gật đầu

- Không cần xin lỗi nữa. Em ổn, cuộc sống của em bây giờ rất tốt, anh về đi.

- Anh không muốn về, anh mệt mỏi lắm, cuộc sống không có em tồi tệ lắm Kha à.

Anh khóc nấc lên như đứa trẻ

- Bốn năm rồi, đêm nào anh cũng nhớ em...

Kha lau nước mắt.

- Ừ...

Đêm đó trước nhà cô và Nguyên ôm nhau khóc, nhớ thương, hối hận, lầm lỡ...mọi thứ như vỡ òa. Năm đó cô không hỏi lý do anh phản bội cô, bây giờ sau những năm tháng bộn bề với trách nhiệm làm chồng, sau tất cả những gì xảy ra cô hiểu ngày đó anh phải ra đi vì trách nhiệm làm cha của một đứa con gái.
Những ngày yêu xa, những lần gặp nhau ít ỏi , tình yêu ngày đó mờ ảo như một sáng mù sương, không có cô anh tìm đến hơi ấm nương mượn nơi người khác và không biết rằng ngày nào đó chính anh nói với cô lời mời đến hôn lễ của anh thay cho lời chia tay.
Nguyên đi rồi, mọi cảm xúc năm xưa đào bới lại, xáo trộn trái tim và gan ruột cô mãnh liệt. Vẫn con người đó, vẫn hơi ấm đó, vẫn là người con trai năm nào, vẫn là người mà cô yêu... Khác chăng là anh đã tự mình rời bỏ. Trước khi trở về anh còn để lại cho cô sự vương vấn:

- Nếu có kiếp sau nhất định anh sẽ đền bù cho em, nhất định sẽ chỉ yêu và chung thủy với em cả đời...

Cô chỉ cười hiền, mọi thứ bây giờ với cô đều mờ nhạt. Không có hy vọng mà cũng không muốn hy vọng.

- Trần Tuấn Khoa.

Nguyên đột nhiên thốt lên.

- Hả?

- Anh đã từng mơ ước mình có một gia đình với em, có con trai mình sẽ đặt tên là Trần Tuấn Khoa...

Kha mỉm cười, câu nói của Nguyên bỏ dỡ ở đó. Dẫu sao cô cũng đã từng được yêu và được hạnh phúc, ít nhất anh cũng đã xem cô là tương lai chứ không phải kẻ qua đường, cô còn chờ mong thêm gì nữa. Cô hít một hơi thật dài, trong đầu vang vang "Trần Tuấn Khoa" như định mệnh.

*


Ngày anh nặng nhọc đặt bút ký lên giấy ly hôn, Nguyên biết mình không còn chốn để trở về, vợ anh muốn ra đi, con gái anh không muốn theo anh, căn nhà chia đôi nhưng anh cũng không cần nữa. Cuộc đời anh cứ đơn giản vậy mà chấm hết.
Đêm đêm anh ngồi bên cửa sổ, rít thuốc như đứa nghiện, trên cánh cửa lờ mờ là hình ảnh anh, râu tóc bù xù, hốc hác. Nhà kế bên vang lên tiếng ca của ca sĩ Khánh Ly " Mưa vẫn mưa bay trên tầng tháp cổ..." Chưa bao giờ anh nghe trọn vẹn nhưng đêm nay là ngoại lệ. Tiếng ca cứ vậy mà chìm vào bóng đêm, rồi tắt hẳn. Anh ước gì đời anh cũng cứ bình thường như vậy mà đi vào dĩ vãng. Chuông điện thoại reo lên liên hồi nhưng anh không buồn nhúc nhích, lúc này anh thấm thía câu " Có rất nhiều người chết ở tuổi 25 nhưng đến năm 75 tuổi mới được chôn cất."
25 tuổi, anh kết hôn với một người con gái mang trong mình giọt máu của anh, để lại Kha với lời hứa sẽ bên cạnh. Ngay cái khoảnh khắc nghe tiếng Kha nức nở vì vừa chia tay mối tình đầu anh đã thề sẽ che chở cô suốt đời, bây giờ ngay cả gặp Kha anh cũng không có tư cách.
Đêm đó lấy hết cam đảm để chạy đến trước cửa nhà nhưng khi thấy cô từ xa thì anh bước lùi về bóng tối, anh nhớ rất rõ đôi vai gầy gò run rẩy của Kha trong tay anh sau bốn năm gặp lại, nhớ đôi tay Kha áp lên má anh khuyên anh trở về nhà, nhớ những ngón tay Kha lau từng giọt nước mắt anh rơi xuống một cách yếu hèn.

- Mạnh mẽ lên anh, anh làm cha rồi đó.

Rồi Kha mỉm cười, nụ cười như đắp lá non lên trái tim chồng chéo vết xẹo của mình, dịu mát và ngọt ngào. Sao Kha không trách móc anh? Sao Kha không hờn giận anh? Sao Kha không đánh cho anh tơi tả đi? Đứng trước Kha và nụ cười của cô anh chỉ muốn thời gian ngưng hẳn lại, ích kỷ cũng được nhưng hơn bao giờ hết anh muốn quay lại những chuỗi ngày cũ. Những đêm thì thầm kể cho nhau nghe về cuộc sống, công việc, bận rộn, về con cái, về dự định của tuổi trẻ...
Khi Kha đã lên nhà, anh lầm lũi trở về căn gác trọ. Kha đâu có đáng bị như vậy, rời bỏ Kha đi làm chồng người ta, rồi làm không được lại chạy đến tìm Kha khóc lóc, rồi rốt cuộc làm cha cũng không xong thì bây giờ anh chạy về đây để làm gì? Kha đâu phải là quán trọ. Anh bẽ bàng với cô như vậy là quá đủ rồi!
- Kha à, nếu có kiếp sau anh sẽ đền bù cho em tất cả.
 Anh thầm hứa trong lòng.

Nghe tin ba mất anh vội trở về nhà. Mẹ anh yếu đi thấy rõ , mẹ không hỏi han anh nhiều về chuyện ly hôn nhưng anh hiểu tóc mẹ bạc nhiều là vì anh. Một chiều nào đó bà nắm chặt tay anh

- Nguyên à, mẹ sinh ra con nhưng mẹ không có cách nào để dạy con giữ gìn hạnh phúc của riêng mình.

Mẹ ôm anh vào lòng như hồi còn nhỏ rồi vỗ về.

- Thôi về với mẹ, rồi khi nào con thấy bình yên, thấy muốn đi thì mẹ đưa con đi.

Anh gật đầu. Trong lòng mẹ anh lại được làm đứa trẻ, được khóc, được làm chính mình mà không cần phải gồng gánh gì cả.

*
Anh trở lại thành phố trong tâm thái đã bình ổn. Anh quay về với công việc, với đam mê và gạt bỏ hết những gì không vui ở bờ sông quê nhà, mẹ anh nói đúng! " Hạnh phúc của mình là phải do mình mạnh mẽ đứng dậy để gìn giữ."  30 tuổi để bắt đầu lại mọi thứ đâu phải là quá muộn.
Chuyến công tác tuần rồi anh đã gặp lại Kha ở góc quán nhỏ. Là ngày mà hai đứa còn nhau đã thi thoảng ghé, không hẹn mà gặp nên cả hai có chút ngượng ngùng.  Anh không nói cho Kha biết là anh đã ly hôn, Kha vẫn vậy, vẫn dịu dàng, nhẹ nhàng mỉm cười nhìn anh.

- Lâu rồi tụi mình không gặp nên giờ xưng "Em" với "Anh" em thấy rất lạ.

Anh cười

- Lạ gì chứ, xưa nay vẫn vậy mà.

- Lạ chứ! Vì em mới biết anh ít tuổi hơn em mà.

Nguyên bật cười, bất giác nhớ lại lần đầu gặp nhau anh dối cô là anh hơn cô 1 tuổi.

- Từ khi nào chứ?

Kha ngập ngừng

- Ngày anh kết hôn.

Anh im lặng, gật đầu thay cho câu trả lời.

Cô nhìn anh mỉm cười. Cô tạm biệt anh và bước sang con đường đối diện.
Lần đầu tiên anh cảm thấy mình may mắn vì đã giấu cô tình trạng hôn nhân hiện tại, cứ để cô nghĩ rằng anh đang hạnh phúc.
Nhưng khác với những gì anh hình dung về cô. Hình ảnh cô đón một bé trai lúc anh ngồi trong taxi ra sân bay và cầm tay nhau cùng đi về phía hoàng hôn ám ảnh anh điên cuồng. Thì ra là cô đang hạnh phúc.
Anh kết thúc chuyến công tác và trở về với trái tim chao đảo
Từ khi nào mà cuộc sống của cô lại xa lạ với anh như vậy, nhìn thế nào cô cũng không giống một người phụ nữ đã có gia đình. Cả tuần rồi anh im lặng, anh không thể dung nạp được cuộc sống mới của cô, cô kết hôn khi nào? Sinh con khi nào? Tại sao cô không cho anh biết bất cứ gì? Cô ghét anh đến vậy sao? Thế sao mỗi lần gặp nhau cô vẫn dịu dàng với anh như vậy? Từng câu hỏi cứ xoáy sâu vào lòng anh, chút an ổn mà anh đang có bỗng nhiên như giả tạo, sự ghen tuông vô cớ nỗi dậy, anh biết là anh không có quyền nhưng ngày này qua ngày khác cái hình ảnh chiều hôm đó anh không thể bôi xóa được.
Cuối cùng anh nhấc điện thoại lên. Nhưng ngay khi nghe được tiếng Kha bên kia thì đột nhiên trong đầu anh loé lên một sự thật khác.

- Nguyên hả?

- Ừ. Là anh đây.

- Khuya lắm rồi, có chuyện gì vậy anh?

Giọng Kha đầy lo lắng.

- Con đang ngủ phải không em?

Đầu bên kia im lặng rất lâu. Anh nghe rõ từng nhịp thở của Kha.

- Dạ.

- Con tên gì?

- Trần Tuấn Khoa

Anh hít một hơi thật dài, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, anh tựa đầu lên bức tường trước mặt.
Anh nghẹn ngào nói qua hơi thở

- Em chờ cửa, anh đi chuyến bay sớm nhất về với mẹ con em.

Bên kia chỉ còn là tiếng thổn thức. Anh gác máy, không cần đồ đạt, cầm vội cái ví trên bàn và chạy như bay ra cửa.

Trên đường ra sân bay anh nhớ lại cuộc gọi cuối cùng.

Trưa hôm đó lúc xem videocall thấy cô ăn một tô mỳ lớn, cô bảo cô ăn cho hai người nhưng anh không hề để tâm, anh thốt ra gọn lỏn.

- Anh chuẩn bị kết hôn rồi Kha ơi!

Anh nhắm mắt không ngừng ngẫm nghĩ về cuộc đời Kha.
 - Kha ơi! Anh đã trở về.


Miss.



6 nhận xét:

  1. Sao T đọc đi đọc lại cái đoạn cuối mà cũng k hiểu là thằng bé Trần Tuấn Khoa là con của Kha với ai? Chồng Kha đâu? Kha là mẹ đơn thân hả?

    Thiệt tình nếu Thư là Kha Thư sẽ k chấp nhận Nguyên quay lại đâu. Kha đã chờ Nguyên rất lâu, vậy mà cuối cùng Nguyên lại chia tay bằng một cú điện thoại báo tin mình cưới vợ. Nguyên có nghĩ đến cảm giác của Kha ko? Kha là con gái phải bỏ cả tuổi xuân đề chờ đợi. Đáng kẽ Nguyên phải gặp Kha, giải thích rõ ràng, xin Kha hiểu và tha thứ r sau đó về cưới vợ cho tròn trách nhiệm với cả 2 ng phụ nữ, đàn này Nguyên để Kha muốn hiểu sao thì hiểu.

    Khi gia đình riêng k hạnh phúc thì Nguyên lại k cố gắng hàn gắn vì đứa con thơ dại của mình, mà gần như là ngay lập tức Nguyên quay lại tìm Kha đề mưu cầu cho mình 1 hạnh phúc mới. Đàn ông như Nguyên chỉ nghĩ tới bản thân mình, chẳng ai với Nguyên là quan trọng hết nên mới sẵn sàng từ bỏ.

    Tội nghiệp cho Kha và vợ của Nguyên. Cuối cùng thiệt thòi vẫn là ng phụ nữ.

    Truyên Miss viết hay, nhân vật thì phải đa dạng nên Nguyên trong truyện ngắn này chỉ là 1 trong những tính cách nhân vật mà Miss xây dựng. Quan trọng là mỗi truyện ngắn của Miss đều có cốt truyện khác nhau, vậy là siêu lắm r. Còn mỗi ng sẽ có cách nhìn về nhân vật khác nhau. Miss nhỉ?

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Hihi.
      Về nhà, mở mail thấy cô Thư hôm nay có nhiều điều muốn nói với mình ghê, he he.
      Cái anh chàng Nguyên này đúng là đáng ghét, ta cũng không ưa hắn chút nào, đàn ông chi mà lăng nhăng, xấu xa. Nhưng cuộc sống như Nàng nói vậy, có "đứa" này "đứa" kia nhỉ, he he. Ta thì không phải thù hằn gì đàn ông gê gớm lắm nhưng có dịp thì cứ dìm Nàng nhỉ.
      Thực tế thì có người đàn ông như NGUYÊN, đã không biết trân trọng người con gái bên cạnh, đã chọn người khác mà vẫn muốn có hạnh phúc với người cũ. Đàn ông tham lam , ích kỷ như vậy lẽ ra là không có hạnh phúc nhưng ta để một kết thúc mở, Có thời gian ta sẽ viết tiếp tập hai của truyện này.
      Trong tập này ta chỉ nói đến sự chịu đựng và bao dung của Kha thôi, ở tập sau sẽ để cho Nguyên một kết cục mới.
      Nhà là nơi để trở về nhưng trong tập này Nguyên đang hiểu nhầm rồi. Nhà khác Chùa, mà nhà có chủ thì lại càng không thể tùy tiện, muốn đến muốn đi tùy hỉ, he he. Nàng đón xem nha
      Luôn vui vẻ và mùa lạnh đến rồi, ấm áp nhé cô gái !

      Xóa
  2. Nguyên dễ dãi, buông tuồng với bản thân quá. Tội cho Kha, cho vợ Nguyên và 2 đứa trẻ. Phải chăng đàn ông là vậy?

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cái anh chàng Nguyên này cũng chỉ đại diện cho một số đàn ông ở ngoài kia xã hội thôi Nàng ạ. Trên đời này vẫn có rất nhiều đàn ông tốt, vẫn có những anh chàng si tình và chung thủy với duy nhất một mối tình, có người vẫn ngày ngày chờ đợi một người ở rất xa với tất cả tin yêu và hy vọng.
      Nàng hãy tin rằng, khi ta gieo yêu thương ta sẽ gặt được yêu thương, khi ta chân chính chỉ yêu duy nhất một người, nhất định người như thế cũng sẽ đến với mình thôi. hihi
      Chúng ta không quá trẻ, nhưng nhất định là chưa già, tình yêu vẫn là hạt giống giúp trái tim ta nảy mầm, lớn lên và khác đi. Đi qua hết cay đắng của đời người, của tình người ta sẽ yêu bằng thứ cảm giác khác, cảm xúc khác và ta cũng sẽ lại như cái buổi ban đầu, cũng rụt rè, cũng mơ mộng khi gặp đúng tình yêu đích thực.
      Ta chỉ sợ lúc đó, mình vì những hạt cát của quá khứ làm lấn cấn hiện tại thôi. Cho nên, dọn dẹp tươm tất, gọn gàng để mở cửa chào một tương lai mới nhé!
      Ấm áp nhé Nàng !

      Xóa
  3. Ko biết QT bị gì nhập mà bỗng dưng cmt cho nàng dài ngoằn và giống như nhà phê bình vậy nhỉ?

    Trong câu chuyện này, thực lòng ta cũng ko thích Nguyên vì cách giải quyết vấn đề của Nguyên vô tâm quá. Ta cũng thấy tội cho 2 người đàn bà đi qua đời Nguyên và cả 2 đứa trẻ nữa.

    Ko biết khi Nguyên sống bên cạnh người này có nghe day dứt với người kia ko? Nếu có, hạnh phúc sẽ ko trọn vẹn; Nếu ko, Nguyên mãi mãi vẫn là 1 người vô tâm.

    Nhưng mà đã là sáng tác thì nhân vật mỗi câu chuyện phải khác nhau, như vậy mới phong phú. Cũng như người đời đâu ai giống ai.

    Mỗi truyện ngắn đều là sản phẩm của tim óc mình, nàng cứ trân trọng nó nhé, nhưng lắng nghe những góp ý cũng là để nắm bắt suy nghĩ của mỗi người thôi, dù thấy đúng hay sai thì thật ra người ta cũng đã quan tâm đến sáng tác của nàng.

    Hồi đó tụi ta viết ra entry nào, cũng bị TC “chém” thẳng tay, phê bình tan nát, nhiều khi cũng buồn, cũng tự ái dồn dập lắm nhưng thật ra chỉ những ai mà TC quan tâm thì anh mới nói thẳng như thế.

    Ta đang chờ truyện mới của nàng đây. Dù có mê kinh doanh cũng đừng bỏ bê blog nha nàng!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ta cũng không bênh vực gì Nguyên đâu, vì ta cũng không ưa gì anh ta, hihi.
      Khi viết câu chuyện này ta nhớ đến một người cũ, không hẳn là yêu đương gì gê gớm nhưng người ta cũng rơi vào tình cảnh như vậy, sau này lại đi tìm người cũ nói nhớ nói thương. Dĩ nhiên là câu chuyện đời thường phức tạp hơn rất nhiều rồi, còn câu chuyện của ta thì thiếu sót nhiều vẫn chưa làm rõ về đứa con và cuộc sống hiện tại của Kha. Ta hẹn Nàng và mọi người ở tập hai vậy, ta đã xây dựng cho Kha một tính cách mạnh mẽ như thế thì không có lý do gì cô lại cam chịu một cách ngu ngốc sự trở về của một người đã bỏ rơi mình trong lúc khó khăn nhất, cuộc sống và truyện tuy khác nhau nhưng vẫn là cuộc đời của một ai đó, đúng không Nàng?
      Sẽ có nhiều tha thứ nhưng tha thứ ở mức độ nhất định, bản thân ta không biết có phải sân si hay không nhưng nếu là ta, ta không muốn gặp lại Nguyên đâu, phiền kinh lắm! he he
      Gần đây ta viết cũng nhiều nhưng chủ yếu là tự sự, truyện thì đang gồng mình lên đây, cái nào cũng bỏ dở, thật là tệ!
      Ta biết là khi mình viết ra một câu chuyện nó có nhiều tâm sức của mình nhưng bản thân mình lại khó nhìn được cái không hay hoặc là cái chưa hoàn thiện của mình, ta cũng vậy. Nhiều lúc ta đọc truyện của người khác thấy ngưỡng mộ, rồi thấy mình èo uột, kém cỏi dữ lắm. Ta cố gắng rồi cố gắng chứ biết sao, hihi. Học nữa học mãi mà.
      Bạn bè đọc rồi góp ý thì giúp mình lên tay nhanh hơn, cho mình thấy cái sai của mình ở đâu, mình khuyết vắng chỗ nào, thật tâm thì có mấy anh bạn lạ hoắc à, lâu lâu đọc 1 bài rồi vô nhắn tin chê đủ thứ hết, chưa nói đến nội dung, chỉ nói đến chính tả và hành văn thôi là ...mắc nhục rồi! he he. Như vậy cho mình kĩ, cho mình tỉ mỉ và có tâm khi viết bài chút. hihi
      Nói chung là cảm ơn nhiều lắm lắm!
      Ta vẫn ở đây và vẫn viết đều đều.

      Xóa