Được tạo bởi Blogger.

Thứ Hai, 9 tháng 4, 2018

Định Mệnh Đã Ở Đâu?





Sau nhiều tháng không gặp anh gọi cho tôi, khác với thái độ thường ngày anh trò chuyện nhỏ nhẹ và vô cùng tử tế, thứ mà trước đây tôi hiếm hoi thấy ở anh.
Anh cũng đã bớt cái tính trình bày một vấn đề theo kiểu kể lể dài tỉ tê và anh cũng bớt hơn một chút cái tính cách thích áp đảo người khác.
Anh không hẳn là người xấu nhưng nhất định cũng không phải là người tốt, anh thừa nhận điều đó còn gì, tôi cũng đâu có lạ gì chuyện trăng hoa của anh, mà thật ra thì anh cũng không giấu giếm, chỉ là đợi cho mọi thứ đã trở thành quá khứ anh mới lôi ra ngoài ánh sáng để đánh bóng lại cho cái Tôi của anh.
Tôi nhớ chuyến đi công tác năm ngoái tại thành phố biển mà anh đang làm việc, đêm đó một mình trong khách sạn tôi đã khóc rất nhiều. Không phải do tôi phát hiện được cô bồ mới nào của anh mà là anh đã không đến gặp. Anh gọi xin lỗi vì anh luôn khiến tôi tổn thương, anh nói là trong quá khứ hay ở tương lai anh đều không thể làm một người đàn ông tốt bên cạnh tôi, anh chỉ là người mang đến bất hạnh và tôi là cô gái duy nhất anh không mong điều đó xảy ra. Rồi anh tạm biệt, anh biết tôi đang khóc nhưng anh vẫn lạnh lùng gác máy. Ngay lúc đó tôi biết đó là lần cuối cùng.
Anh chưa bao giờ nói chia tay nhưng tôi chợt nhận ra anh cũng chưa bao giờ nói yêu tôi hay xác định với tôi một mối quan hệ rõ ràng.
Sáng sớm anh đã gọi cho tôi, trong thâm tâm tôi hiểu con người như anh không phải đang tìm kiếm một cơ hội để quay lại.

- Em khỏe không?

Tôi "Ừ" trong điện thoại. Chẳng biết phải hỏi anh về điều gì.

- Em biết không Linh, anh đang tập đọc sách đó, và anh đã mua được vài cuốn hay ho.

Tôi mỉm cười, không cảm thấy vui, cũng không tò mò.

- Vậy sao?

- Ừ. Anh đang đọc cuốn Hạ đỏ của Nguyễn Nhật Ánh.

Anh hào hứng hỏi tôi có biết không?

- Em chưa đọc cuốn đó nhưng gần đây em đã đọc "Ngồi khóc trên cây" và "Ngày xưa có một chuyện tình". Những cuốn khác thì đọc lâu rồi.

- Ừ nhỉ, anh quên là em đọc và biết rất nhiều về sách. Cảm ơn em!

- Về chuyện gì?

- Vì em đã truyền lửa đọc sách cho anh, thứ mà gần 40 năm qua anh chưa hề nghĩ đến. Đọc sách anh thấy mình trầm lại, trưởng thành hơn và tâm hồn anh như được tắm mát vậy.

Tôi không trả lời anh vì biết anh chưa dừng câu chuyện ở đó. Sự thay đổi của anh hay cuộc sống mới của anh bây giờ đối với tôi đã không còn ý nghĩa. Tôi không biết anh gọi đơn giản hỏi thăm sức khỏe hay để chứng tỏ điều gì nhưng với tôi mà nói mọi thứ cũng đã thay đổi.

Chúng tôi kết thúc cuộc gọi và những ký ức về anh chìm vào quên lãng, một lần nữa ngủ yên ở một nơi mốc meo nào đó.

Rồi tôi nghe tin anh mất. Vì ung thư máu.



Tôi nhớ lại lần đầu gặp anh ở một ngã tư đông đúc, chiếc sơ mi trắng đã toát lên được dáng vẻ của một người đàn ông thành đạt. Anh mạnh mẽ nắm tay tôi sang bên kia đường... Lần đầu hay bao nhiêu lần về sau tất cả những giây phút anh bên tôi đều rất tự do và thoải mái, anh tự nhiên ở bên cạnh tôi như là định mệnh.
Anh quan tâm từng màu áo tôi mặc, kiểu giày nào thì hợp với tôi, thậm chí ngay cả mùi dầu gội anh cũng là người quyết định. Anh là người quan trọng tiểu tiết.
Thời gian chúng tôi ở bên nhau không dài, chỉ gói gọn trong một chuyến công tác của anh, khi đó tôi chỉ là người dẫn đường.
Chúng tôi đã trò chuyện với nhau rất nhiều, về những người cũ của tôi, về công việc, về sở thích, thói quen hay những chuyện nhỏ nhất là tôi thích ăn món gì...tôi còn kể cho anh nghe những câu chuyện mà tôi đã đọc và tâm đắc, chúng tôi ngồi suốt bên nhau và kể cho nhau nghe những chuyện thường cất giữ trong lòng, hay ít nhất là với tôi, tôi kể cho anh nghe tất cả về cuộc đời mình. Tôi chưa từng chia sẻ nhiều như vậy.
Anh không hứa hẹn gì với tôi cả. Thỉnh thoảng anh gọi chỉ để nghe tôi kể linh tinh về những chuyện quanh mình. Tôi thừa biết anh không phải chỉ có mình tôi là duy nhất nhưng mỗi khi thấy số anh gọi đến tôi không thể làm ngơ như không có gì.
Có lần tôi nghe tin anh không khỏe, tôi đã đặt mua hộp gỗ và túi bình an từ Nhật để tặng anh nhưng anh tỏ ra không vui vẻ gì với món quà đó. Thời gian trôi qua và anh cũng thay đổi. Anh bắt đầu cho bai, giày vò và trách móc tôi đủ thứ, anh không ngừng tổn thương tôi , anh không gặp tôi nữa và chúng tôi đã lướt qua nhau như vậy.
Cuộc gọi cuối cùng cũng là sáng hôm đó, anh thì thào nói với tôi :

- Em biết không Linh, những ngày tháng quen biết em, và khoảng thời gian được yêu thương em là những ký ức đẹp nhất trong đời mà anh có.

Những điều đã qua, những gì tồi tệ anh để lại cho tôi quá sâu sắc đến nỗi tôi chẳng thấy vui vẻ gì nữa khi anh nói như vậy. Tôi ngạc nhiên vì số ngày ít ỏi đó anh vẫn còn nhớ, tôi cũng không nghĩ đó là thật vì sự lừa dối của người đàn ông này đã che lấp hết thứ mà anh ta cho là đẹp đẽ, những gì còn lại trong ký ức của tôi chỉ là một người đàn ông mà nội tâm phức tạp, kỳ cục đến mức tôi không thể hiểu được.

Tôi đặt bó hoa cúc trắng lên nấm mộ còn mới nguyên. Đâu đó trong gió là lời thì thầm
- " Em là những gì tốt đẹp nhất mà anh có trong đời."
Cuộc đời quả thật ngắn ngủi.
Tôi tự hỏi mình rằng năm đó có yêu anh không? Tôi không biết nữa, tôi chỉ biết vì một người như anh mà tôi trở thành người vĩ đại, vĩ đại với chính mình. Vì anh mà tôi bất chấp chấp nhận con người anh, vì anh mà tôi bằng lòng chăm sóc mẹ anh khi anh đi du học, cũng vì anh mà năm đó tôi trở thành người mà người khác ghét nhất...

- Tùng à, hãy yên nghỉ.

Tôi bước đi trong ánh chiều tà rực rỡ, bỗng nhớ tới lời hẹn cùng nhau đi Ý ngắm Mặt trời lặn. Tôi mỉm cười với chính mình, vì anh chưa bao giờ giữ lời hứa nên đến cuối cùng tôi cũng xem như là anh chưa bao giờ thề hẹn.
Định mệnh không thuộc về chúng tôi.
Định mệnh đã ở đâu ngày chúng tôi gặp nhau lần đầu?

Miss.

8 nhận xét:

  1. DVD vào thăm trang nhà, được thưởng thức nhiều bài viết hay!
    DVD xin được ghi nhớ địa chỉ trang nhà để thưởng thức và giao lưu!
    DVD cảm ơn và chúc chủ nhà vui khỏe, an lành!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Miss rất hân hạnh được chào đón một người bạn mới tại cái nơi hoang vu thế này, Hihi.
      Nói là bạn nhưng chắc DVD đây là tiền bối rồi, chỉ hy vọng tiền bối không chê cười bài của Miss thôi.
      Và cũng mong là trong lúc dạo nhà Miss tiền bối đã gặp được một bài nào đó mà tiền bối thấy hay ( Chứ đọc thấy bài nào cũng ghê thì ngại quá! Hihi)
      Chúc tiền bối luôn vui vẻ và hẹn sẽ còn gặp, còn giao lưu bài viết ạ.

      Xóa
    2. Hi hi hi...
      Tuy năm nay DVD đang 55 tuổi nhưng với các nhà văn, nhà thơ thì DVD chỉ là học trò dốt mà thôi!
      DVD thích thưởng thức văn, thơ; đa phần các blog đều là blog thơ, rất hiếm blog văn như blog của nhà văn Miss đây!
      DVD chúc nhà văn an lành, sáng tác đều đều truyện hay!

      Xóa
    3. Hihi. Sớm như vậy đã được gặp lại tiền bối DVD rồi, thật là mừng quá đi. Lâu lắm rồi mới có thêm một người bạn mới, entry này theo như anh Tân nói thì u uất quá nên Miss sẽ cố gắng viết cái gì đó hay hơn để mọi người cùng nhau giao lưu vậy.
      Miss cũng thích làm thơ mà khổ nỗi tâm hồn khô cạn nên chọn viết văn cho dễ giải bày tâm tư. Miss có ghé qua nhà anh DVD rồi nhưng chưa hiểu lắm bố cục sắp xếp, chắc do lên bằng đt nên vậy chăng? Có nhiều thời gian Miss mở máy tính lên nghiên cứu lại và học hỏi thơ của anh ạ.
      Do Miss dọn nhà nên laptop và pin lạc nhau. Giờ Miss toàn viết bài trên đt thôi. Để Miss nhanh chóng tìm lại, Hihi
      Chúc anh DVD luôn khỏe và vui vẻ nhé!

      Xóa
  2. Bài viết mang nhiều u uất quá Miss ạ

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Miss cũng thấy vậy đó anh Tân. Để Miss bù lại mọi người 1 bài hay hơn trong thời gian sắp tới nhé! Hihi

      Xóa
  3. Đúng là phức tạp và kỳ cục. Giờ đọc mình cũng không hiểu được nè. Hi hi. Nàng vui nhé. Mà cái vụ xe bông là thế nào đấy? Thật chứ nàng?

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Hihi. Xe bông xe hoa gì thì tới đúng ngày mới biết được, 30 chưa phải là Tết mà nàng, Hihi.
      Dạo này ta bị sập nguồn ý tưởng nên chả viết gì ra hồn, cái nào cũng bỏ dỡ hết, hazzz. Để đi đâu đó cho thoải mái rồi tính tiếp vậy :)

      Xóa